Chấn Võ rửa tay xong thì đi vào bếp giúp đỡ Trần Cẩn nấu nốt đồ ăn. Chấn Văn không nhịn được mà ăn vụng hai miếng.
Trần Cẩn nhìn cậu, cười nói: “Con đói lắm sao? Chờ một lát nữa là được ăn rồi. Con rửa tay chưa đó?”
Chấn Văn vội nuốt đồ ăn trong miệng, gật đầu nói: “Đồ ăn mẹ nấu là vô địch thiên hạ.”
“Đồ Chấn Võ nấu không hợp khẩu vị của con sao? Hay là mẹ qua đó nấu cơm cho các con nhé?”
Bà còn chưa nói hết, Chấn Văn, Chấn Võ đã từ chối: “Không cần đâu ạ!”
Nhìn Chấn Võ cười ngượng, Trần Cẩn cười nói: “Biết rồi, các con sợ mẹ quấy rầy thế giới hai người của các con chứ gì?”
Chấn Văn vào phòng bếp nhìn Chấn Võ mặc tạp dề đơn sắc, vừa nghiêng đầu nhìn anh vừa nói: “Không phải đâu ạ. Cơm Chấn Võ nấu rất ngon, chỉ là thiếu một chút hương vị của mẹ.”
“Miệng của con càng ngày càng ngọt.” Nói xong, nhìn Điền Duy Thành đang ngồi bên ngoài, nhỏ giọng nói với Chấn Võ bên cạnh: “Chấn Võ, mẹ nấu sắp xong rồi, con ra nói chuyện với A Thành đi. Chớ để cậu ấy ngượng ngùng ngồi một mình ngoài đó.”
Chấn Võ xoay người nhìn ra bên ngoài, lại thấy Chấn Văn đang nhìn mình chằm chằm, cười hỏi: “Em đang nhìn gì thế?”
“Anh đó. Nhìn bóng lưng của anh lúc nấu cơm, nhìn mãi không thấy chán.”
“Được rồi, anh biết em sùng bái anh rồi. Đi thôi.” Chấn Võ tháo tạp dề, kéo Chấn Văn ra phòng khách.
Điền Duy Thành đang cúi đầu xem điện thoại, thấy hai người đi ra thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660404/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.