Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chấn Văn trợn tròn mắt, Chấn Võ lại cười vui vẻ. Hai người quay đầu, quả nhiên là Chương Vũ đứng phía sau, ông chủ quán ăn thì đứng bên cạnh nhìn bọn họ.
“Mấy người quen biết nhau hả? Tôi còn đang nghĩ sao cậu vừa tới đã vội đi. Nếu đã quen biết nhau thì cùng vào ngồi đi?”
Chấn Võ hủy xe, cùng Chấn Văn và Chương Vũ trở vào quán ăn. Ba người ngồi trong góc, từ vị trí này có thể nhìn thấy người ra vào quán, lại không dễ bị người đi vào nhìn thấy, bàn đám người Chấn Văn, Chấn Võ vừa ngồi cùng đều nằm trong phạm vi quan sát.
Chấn Văn nhìn Chương Vũ từ trên xuống dưới, lắc đầu nói: “Bạch tuộc, anh có phải tắc kè hoa không thế? Mỗi lần gặp anh đều thấy khác.”
Hôm nay Chương Vũ mặc áo sơ mi cùng kiểu với áo Liễu Ngu thường mặc, cổ áo cài kín, vạt áo chỉnh tề dắt trong quần, thắt lưng, quần âu lại phối thêm đôi giày da bóng loáng. Kiểu tóc ngắn hơn lần trước rất nhiều, không vuốt keo, nhìn rất nhẹ nhàng, thanh thoát. Mà thu hút ánh mắt của bọn cậu chính là phần cằm trơn nhẵn. Cạo sạch râu, cằm Chương Vũ rất sắc nét, trông vô cùng quyến rũ.
Chương Vũ sờ cằm theo thói quen, nói: “Nếu như tôi nói đây là trang phục thường ngày của tôi, cậu tin không?”
Chấn Văn lắc đầu: “Không tin!”
Chương Vũ bĩu môi nói: “Quên đi, cứ xem như tôi là tắc kè hoa cũng được.”
Ông chủ bưng thêm đồ uống ra cho hai người, nghe thấy lời của Chương Vũ, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660403/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.