Tan học, Chấn Văn nhàn nhã dọn dẹp sách vở. Chiều nay cậu không có lớp, một giờ chiều Chấn Võ có lớp phụ, anh sẽ ăn trưa ở căn tin. Dù sao về nhà cũng không có việc gì, cho nên cậu làm ốc sên một lần.
Nhìn đám bạn học vội vã ra về, cậu có chút thẫn thờ, giờ cậu là sinh viên năm thứ nhất rồi.
Khai giảng được một tháng, cậu đã dần làm quen với cuộc sống không có Chấn Võ bên cạnh. Mặc dù trong giờ nghỉ giữa tiết, cậu có nói chuyện với bạn học, nhưng chỉ xã giao mấy câu, lúc này cậu vẫn chưa muốn người nào ngồi vào vị trí của Chấn Võ.
Một tuần trước khi nhập học, hai người đã dọn tới căn phòng mới thuê. Trần Cẩn kiểm tra khắp trong ngoài, cả những phòng lân cận đến hai lần, rồi mới yên tâm về nhà.
Chấn Văn, Chấn Võ nằm dài trên ghế sofa, Chấn Văn vẫn dựa lên vai anh như thường ngày, một tay Chấn Võ vuốt ve vành tay cậu, tay kia lướt điện thoại. Chấn Văn thì dùng cả hai tay chơi game.
“Chấn Văn, em thấy câu lạc bộ nào tốt?”
“Em thấy bình thường, không có hứng thú, cũng không muốn tham gia.”
“Anh thấy có một câu lạc bộ đồng tính, em muốn tham gia không?”
Chấn Văn dừng lại, ngửa đầu nhìn Chấn Võ: “Có cần thiết không?”
Chấn Võ đặt điện thoại di động xuống, lắc đầu: “Anh thấy không cần thiết.”
Chấn Văn tiếp tục chơi game: “Vậy thì không tham gia.”
“Ừ, anh nghĩ trừ khi cần thiết, nếu không cũng không nhất thiết phải cho tất cả mọi người đều biết, dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660400/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.