editor: Mì Tương Đen.
Thuyền gỗ neo ở mạn Bắc của Quái thuỷ, binh sĩ đuổi Thường phụ và mấy tên Nô nhân xuống, nhổ neo đưa cá về phía doanh trại của Quốc quân Dung Quốc. Mỗi người bọn họ gánh một sọt trúc lớn đầy ắp cá tươi, hai chân để trần, trong tay cầm trượng gỗ, lưng eo còng xuống, tập tễnh bước về phía trước.
Để bảo trì thịt cá tươi ngon, trên đường đi không thể lỡ bước chậm trễ, chỉ cần bước chân hơi dừng lại sẽ bị răn dạy ngay lập tức.
Việt Tiềm ở lại mạn Nam của Quái thuỷ, nhìn theo thân ảnh Thường phụ đã đi xa. Hắn cúi đầu lục tìm những con tôm tép nho nhỏ còn sót lại trong lưới đánh cá, dù số lượng không nhiều, nhưng đây vẫn là đồ ăn của Nô nhân.
Món ăn chính của bọn họ là thịt cá không đủ tiêu chuẩn tiến cung, ngày thường cũng sẽ hái chút quả dại, thu thập cỏ hoang, cây gai có thể ăn được.
Bên trong Hữu uyển, núi cũng thế, sông cũng thế, rừng cũng thế, tất thảy những chim bay cá nhảy, núi sông nguồn nước, đều thuộc về Quốc quân Dung Quốc.
Nô nhân không được phép săn thú, không được phép chặt cây, cũng không được lén lút bắt cá, thậm chí không thể khai khẩn đồng ruộng ở nơi này.
Việt Tiềm sinh hoạt gian nan, đều là Nô nhân trong Hữu uyển, những người khác ở trong nhà tranh cạnh con nước nhỏ cũng vậy. Mọi người đầu tóc rối bù, ăn mặc rách rưới, lúc này trong tay mỗi người đều cầm sọt cỏ, vây quanh lưới đánh cá lục tìm đồ ăn còn sót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-viet-vang-su/1019650/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.