*Đoạn này vì tiêu đề quá dài nên tớ phải cắt bớt xuống dưới.
Editor: Mì Tương Đen.
Đầm nước trong Vương cung, hoa sen nở rộ. Vài con ếch nhỏ màu xanh nhảy nhót trên lá sen, hăng hái kêu to, thanh âm vang vọng. Một nam hài bụ bẫm cầm cục đá quăng vào con ếch trong ao, lớn tiếng giáo huấn: "Cả ngày chỉ biết kêu, đúng là phiền phức! Chờ đấy!"
Nam hài này tên Chiêu Thuỵ, mười hai tuổi, thừa dinh dưỡng nên trông mập hơn một vòng so với những đứa trẻ đồng trang lứa.
"Tõm tõm!"
Cục đá bay xuống, ếch xanh giật mình nhảy vào đầm nước.
Đột nhiên có một bàn tay vỗ lên đầu Chiêu Thuỵ, hắn đang muốn nổi giận, vừa ngửa đầu nhìn lại híp mắt cười khúc khích: "Huynh trưởng, huynh trưởng về rồi!"
Nam tử vỗ đầu Chiêu Thuỵ tên Chiêu Môi, y mặc cẩm bào, tóc vấn phát quan, eo đeo bội kiếm, khí vũ hiên ngang. Y hỏi: "Thất đệ, sao lại đi ra ngoài?"
Chiêu Thuỵ bị hỏi, có chút ngượng ngùng, lầm bầm: "Phu tử phạt ta đứng ở bên ngoài, nói ta hiếu động ồn ào, ảnh hưởng chuyện học hành của người khác."
Chiêu Môi tựa như đã sớm dự liệu được, chỉ hỏi: "Hôm nay A Linh không tới nghe giảng?"
Chiêu Thuỵ ngồi cạnh ao sen, tay đặt tên đầu gối. Hắn hái một đoá sen, cầm trong tay thưởng thức, tuỳ ý nói: "Ngày hôm nay không tới. Y thoát hồn, vất vả lắm mới tìm về được, Quốc quân phu nhân không cho y xuất môn."
"Thoát hồn? Chuyện gì đã xảy ra?" Chiêu Môi cau mày. Y kế thừa tư tưởng chủ nghĩa duy vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-viet-vang-su/1019648/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.