"Đại Hải à." 
Ông lão nhỏ gầy ngồi một góc của chiếc bàn tứ giác trong phòng thẩm vấn, đôi mắt vẩn đục kinh ngạc xen lẫn hoang mang nhìn đứa cháu bảo bối của mình đang bị còng tay ngồi ở khu vực hạn chế. 
Sao lại thế này? 
Sáng nay ông còn vui vẻ mở quán, nói chuyện phiếm tán gẫu với bác gái quầy hàng kế bên, nói về đứa cháu bảo bối mà bản thân kiêu ngạo, hài lòng. 
"Đại Hải nhà chúng tôi, đứa nhỏ này luôn khiến người khác đau lòng. Đứa bé mệnh khổ lắm, tuổi nhỏ đã không còn cha mẹ thế nhưng tới giờ tôi cũng không cần bận tâm đến việc học của nó, một lão già như tôi thì hiểu gì đâu chứ? Toàn bộ đều dựa vào sự tự giác của nó hết. Kết quả hiện giờ lão Chu tôi vừa ra khỏi cửa mọi người đều nói tôi là ông nội của tiến sĩ, ôi, thật sự là tổ tông phù hộ, sao Văn Khúc đã hạ phàm ở Chu gia chúng tôi!" 
Bác gái quầy kế bên đã từng nghe vô số lần chuyện của Chu Học Hải, song vẫn không giấu được vẻ mặt hâm mộ: "Nè, lão Chu, ông thật sự không cân nhắc tới cháu gái nhỏ của tôi sao? Tôi có ảnh chụp đây, con bé lớn lên giống em tôi, đẹp lắm. Nếu không thì để hai đứa nhỏ thêm Wechat tâm sự trước?" 
"Khụ khụ khụ." Lão Chu cười vẫy vẫy thanh trúc chữ T cán bánh: "Đại Hải không gấp, người trẻ tụi bọn nó đều tự do yêu đương, tôi cũng không thể nhúng tay vào, đỡ bị thằng bé giận tôi." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-luu-vet/2532136/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.