*** 
Mặt đất rất cứng. 
Nhưng cất từng bước đến tới “đài ước nguyện”, Nguyên Minh Thanh cảm thấy như mình đang đi trên mây, cõi lòng và cả bàn chân đều trống rỗng. 
Anh ta vừa đi, vừa dùng thời gian ngắn ngủi liếc nhìn quảng trường treo trên tầng mây này. 
Nếu cuối cùng người giành chiến thắng là anh ta và Đường Tống, lúc này Đường Tống sẽ nói gì? 
…Đường Tống. 
Rất lâu rồi Nguyên Minh Thanh không bình tĩnh để nhớ về anh ấy như lúc này. 
Vị máu tanh mặn bắn vào trong miệng anh ta giờ đây bỗng nồng nặc hơn. 
Khi chỉ còn cách chiếc bàn mười mét, Nguyên Minh Thanh bước vào một bong bóng khí trong suốt. 
Xuyên qua tầng màng mỏng trong suốt, bầu không khí xuất hiện cảm giác cản trở rõ ràng. 
Như thể phát hiện ra gì đó, anh ta cúi đầu khẽ ho một tiếng. 
“Khụ…” 
Dường như anh ta đang đứng đối diện với thiết bị khuếch đại âm thanh, chẳng qua chỉ khẽ ho một tiếng thôi mà tầng tầng lớp lớp âm thanh phóng đại khắp xung quanh, văng vẳng hồi lâu trong không trung khiến bản thân anh ta cũng giật mình. 
Anh ta chỉ vào miệng mình, làm động tác kéo khóa với cây nấm duy trì trật tự. 
…Có thể tắt thiết bị khuếch đại này đi không? 
Cây nấm dùng bàn tay ngắn ngủn chỉnh vành mũ của mình che đi tầm mắt, kiêu ngạo nhìn sang hướng khác, chẳng ý định quan tâm đến anh ta. 
Nguyên Minh Thanh: Chậc. 
Anh ta quay đầu, cụp mi, tiến gần hơn để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314245/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.