***
Trần Túc Phong cứng họng.
Bốn người đứng trong sương mù dài cả dặm, nhìn nhau không nói gì, lúc này tâm trạng của mọi người đều giống nhau.
Trần Túc Phong phản ứng lại, hỏi một câu khó tin:
– Bọn họ làm điều này thế nào được?
Lý Ngân Hàng cắn móng tay suy nghĩ, trong lòng rối như tơ vò.
Thực ra cô cũng không hiểu rõ ý tưởng này lắm, chẳng qua luôn mơ hồ cảm thấy không đúng, tất cả đều không đúng.
Nhưng bảo cô dùng ngôn ngữ để thuyết minh dòng suy nghĩ như Mosaic của mình, còn trong tình huống khẩn cấp thế này…
Tu…
Bỗng, tiếng còi tàu hỏa đột ngột vang lên phá vỡ trời không. Giống như một thanh kiếm sắc bén xé rách không khí sương mù dày đặc.
Cô rùng mình một cái, bức vẽ tuột khỏi tay từ từ đáp xuống nền đất.
“Nam tiếp viên” ở trên tàu kéo vang còi hơi nước tàu hỏa.
Âm thanh vừa lạnh lùng vừa có lòng nhắc nhở bọn họ chỉ còn cách thời gian xuất phát 50 phút nữa thôi.
Nam Chu cúi người nhặt tờ giấy vẽ mềm nhũn lên, thờ ơ nói:
– Làm được.
– Tôi vẫn luôn suy nghĩ, trong phó bản cuối cùng người không gian đa chiều bắt chúng ta ký hợp đồng trước, sau đó tách chúng ta ra, chắc chắn phải có lý do nào đó.
– Ví dụ, chia chúng ta ra, tấn công riêng từng người thì thể nào cũng giết được một hai mạng.
– Nhưng chuyện này đơn giản vậy ư?
– Nguyên Minh Thanh… –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314236/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.