Chương trước
Chương sau
***

Keith chết rồi.

Còn Hoa Tư Tư thì biến mất khỏi nhà thờ.

Cảm giác căng thẳng khiến da đầu người ta run lên nhanh chóng lan tỏa trong bầu không khí.

Cho dù bọn họ muốn phản kháng, muốn chiến đấu, bọn họ cũng phải biết thứ bọn họ phải đối phó là gì.

Phải biết rằng bọn họ cũng đã có sự chuẩn bị trước khi chuyện này xảy ra.

Trong tay Hoa Tư Tư có cây gỗ, trên người mang cả kho đạo cụ.

Tích lũy kinh nghiệm qua mấy chục phó bản, không phải ai cũng có bản lĩnh đến gần cậu ta mà ma không biết thần không hay.

Chỉ cần Hoa Tư Tư phán đoán “có nguy hiểm”, cho dù sự việc có xảy ra đột ngột không thể kịp thời tấn công lại thì cậu ta vẫn có thể gây ra tiếng động.

Nhưng cậu ta cứ thế biến mất trong nhà thờ nhỏ bé này.

Không có vết máu, không phát ra âm thanh.

Lúc Giang Phảng bước vào phòng, chỉ còn lại mỗi thi thể bị cắm thánh giá nằm gục trên giường.

Quan trọng nhất là, rõ ràng ngoài mấy người bọn họ ra thì bên bờ Đông không còn bất cứ sự tồn tại của sinh mệnh sống nào khác.

Nếu tốn cả bốn ngày vẫn không thể chắc chắn được chuyện ấy, vậy thì chẳng khác nào những phó bản trước đây bọn họ vượt qua đều không thu được điều gì.

Vừa rồi lục soát trong những căn phòng đóng kín của nhà thờ xong, bọn họ càng chắc chắn thêm về điều này.

Nếu trong nhà thờ không có chỗ giấu người thì ngoài bọn họ ra cộng thêm cả Keith thì bên bờ Đông chỉ có bảy người.

Vậy thì ai có thể lặng lẽ lẻn vào nhà thờ và giết chết Keith?

Ai là người có bản lĩnh có thể khiến một người đàn ông trẻ tuổi lặng lẽ bốc hơi không để lại dấu vết trong nhà thờ có năm người đi tới đi lui?

Nam Chu nói:

– Có thể người từ bên bờ Tây đã qua cầu sang đây.

Giang Phảng nhún vai:

– Hoặc có lẽ một con ma luôn ẩn thân trong nhà thờ phía Đông này.

Suy đoán của hai người khiến Tống Hải Ngưng nổi da gà.

Cô nhìn thi thể, bối rối cất lời:

– Bây giờ chúng ta phải xử lý thế nào?

Giang Phảng xua tay ra hiệu cho bọn họ ra ngoài, đừng hành động phân tán, cứ đợi bên ngoài trước đã.

Trước khi vào phó bản, những đồng đội khác đều là người bình thường, ở lại đây nhìn thi thể thì ngoài tăng thêm lo lắng ra thì chẳng có gì hay ho cả.

Tống Hải Ngưng tinh thần bất ổn, trán vã mồ hôi lạnh.

Cái chết của Keith sẽ ảnh hưởng chí mạng với bọn họ.

Nhiệm vụ chính của bọn họ là chuyển thư giúp Keith và Shelley.

Nếu ngày mai Công tước phái người lên cầu giao thư, bọn họ phải cầm gì đi đây?

Lẽ nào lấy lá thư chưa gửi hôm nay đi đối phó cho có lệ sao?

Dường như Nam Chu không để ý đến lo lắng của Tống Hải Ngưng.

Ngày thứ tư Công tước không gửi thư đến, cũng có nghĩa nội dung thư không cần phải sửa chữa.

Sửa mỗi ngày tháng không phải chuyện khó khăn gì.

Nếu muốn ổn thỏa, thậm chí bọn họ có thể không đưa thư, chỉ đưa đồ.

Dù sao cũng không ai quy định mỗi ngày hai người nhất định phải qua lại một phong thư bất kể thời tiết.

Thậm chí bọn họ có thể nói dối Keith bị gãy tay, phải nhờ bọn họ truyền tin bằng miệng.

So với cảnh khó xử ngày mai, Nam Chu càng quan tâm chuyện kỳ quái xảy ra trước mắt hơn.

Nam Chu tự tay trói hai tay mục sư Keith vào thành giường, vết thương rạch ngang trên ngực hắn ta vô cùng dữ tợn, thịt lộn ra ngoài, nhưng vì máu bị bịt kín cho nên không chảy ra ngoài nhiều.

Thánh giá cắm vào trái tim hắn ta vừa ngắn vừa cùn, không phải thứ vũ khí tốt.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi giao tranh với Keith, Nam Chu phán đoán cơ thể hắn ta thoạt nhìn yếu ớt song sức mạnh ẩn sâu bên trong thực sự không nhỏ.

… Dẫu vậy đối với Nam Chu mà nói, cũng chỉ nằm trong giá trị của một con người.

Dưới tình huống bị trói chặt hai tay, dẫu cho Keith có muốn tự sát, chiếc thánh giá không dài không ngắn treo trên cổ hắn ta tuyệt đối không phải là vũ khí tốt nhất.

Cộng thêm suy nghĩ đến việc tôn trọng tín ngưỡng của hắn, bởi vậy sau khi trói hắn thành công, Nam Chu sờ soạng tất cả mọi thứ trên người hắn, chỉ mỗi thánh giá là không gỡ xuống.

… Rõ ràng một thứ không thể trở thành hung khí, vậy mà lại cướp đi sự sống của hắn ta.

Hung thủ không cầm dao, không dùng súng, chỉ dùng cách thức đơn giản và thô bạo nhất, dễ dàng đoạt đi tính mạng của NPC nòng cốt.

Cứ coi như một con ma quỷ nào đó được triệu hồi tới làm ra việc này thì cách giết người như vậy thực sự quá qua loa.

Nam Chu nhìn chằm chằm thi thể nhắm nghiền đôi mắt trên giường.

Chỉ trong giây lát, cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Giang Phảng biết cậu định đi đâu.

Tìm ra Hoa Tư Tư càng sớm, cậu ta càng có cơ hội sống sót.

Theo lý mà nói, vào lúc này bọn họ không nên chia nhau ra hành động.

Nhưng với giá trị vũ lực của Nam Chu thì không cần phải quan tâm đến quy định này.

Anh không có điều gì muốn dặn dò Nam Chu hết, chỉ khẽ nói:

– … Cẩn thận.

Nam Chu:

– Biết rồi.

Giang Phảng cường điệu thêm một lần:

– Không chỉ gặp phải quái vật mới cần cẩn thận, gặp Hoa Tư Tư cũng thế.

Nam Chu cụp mi:

– … Biết rồi.

Cậu hiểu Giang Phảng đang nói đến điều gì.

Thực ra việc lặng lẽ mang Hoa Tư Tư đi ngay trước mắt bọn họ chẳng có ý nghĩa gì hết.



Rõ ràng giết chết cậu ta như Keith mà không ai phát hiện ra càng đơn giản hơn, không phải vậy sao?

Mặc dù người trong và ngoài phòng đều giữ im lặng nhưng trong lòng mọi người đều có cùng một suy nghĩ.

Có lẽ Hoa Tư Tư đã bị nhập rồi.

Thậm chí cậu ta còn chính là người đã giết chết Keith.

Nam Chu bình tĩnh gật đầu với sự nhắc nhở của Giang Phảng:

– Nhớ rồi, tôi sẽ cố gắng cứu cậu ta.

Để lại câu này xong, cơ thể cậu nhoáng lên biến mất ngoài cửa.

Đợi Nam Chu đi rồi, Giang Phảng mới khẽ nói ra nửa câu sau:

– … Tôi muốn nói cậu phải chăm sóc tốt cho mình.

Vừa nói ra miệng, anh cũng cảm thấy bản thân mình nực cười.

Trước nay Giang Phảng luôn là người lạnh lùng ích kỷ.

Tuy rằng những đồng đội kia gọi anh một tiếng sếp, nhưng một khi xảy ra nguy hiểm, Giang Phảng sẽ chỉ quan tâm đến an toàn của Nam Chu. Có lẽ Nam Chu còn quan tâm tới sống chết của bọn họ hơn cả anh.

Anh lắc đầu, nhìn thi thể nằm trên giường.

Cơ mặt mục sư Keith cứng đờ, hàm răng cắn chặt.

Giang Phảng lật mí mắt hắn ta lên, đôi mắt người chết đã mất đi tiêu cự chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.

Qua một lát, sắc mặt anh thoáng thay đổi.

Anh có thể dễ dàng đọc được cảm xúc kinh ngạc và đau đớn từ trong đôi mắt kia.

Khi người ta hoảng sợ và đột tử, vẻ kinh ngạc trong mắt cũng là bình thường.

Nhưng đôi mắt của những người chết đi trong kinh ngạc sẽ không thể khép lại bình thường!

Giang Phảng cúi đầu, tìm kiếm cẩn thận, quả nhiên tìm được vài chứng cứ khác.

Trên tóc mai bên trán mục sư Keith và trong các kẽ tay của hai bàn tay đều dính vết máu rất nhỏ.

… Dường như có một đôi tay dính máu tươi, giúp Keith khép lại đôi mắt kinh ngạc trộn lẫn đau khổ sau khi hắn ta chết.

Giang Phảng nhìn về vết thương chí mạng trên ngực hắn ta.

Thương thế này chưa chắc có thể đạt được hiệu quả chí mạng.

Nếu ý chí của Keith kiên cường một chút, nếu Keith muốn, hắn ta vẫn có thể để lại thông tin có giá trị liên quan đến hung thủ.

Song hắn ta không làm thế.

Điều này cũng chứng minh rằng người kia một mực đứng bên giường, nhìn chằm chằm mục sư Keith giãy dụa. Có khi… còn dịu dàng nắm lấy bàn tay bị trói buộc, ngăn cản hắn ta để lại bất cứ giấu vết chỉ thị nào cho bọn họ.

Cho tới khi Keith tắt thở.

Cho tới khi hắn ta chết không nhắm mắt.

Người kia sẽ vuốt mắt cho hắn ta, ung dung rời khỏi.

Giang Phảng kiểm tra khắp bên giường.

Quả nhiên, anh tìm thấy vết cào phía sau.

Quả thực Mục sư Keith chết không nhắm mắt đã muốn để lại cho bọn họ manh mối nào đó.

Chẳng qua đã chẳng thể kiểm chứng được nội dung cụ thể nữa rồi.

Giang Phảng bước ra khỏi phòng, đối diện với bốn gương mặt hoang mang, sợ hãi, bất an.

Anh hít sâu một hơi, đưa ra một giả thiết khiến người ta rợn tóc gáy.

– Đối thủ của chúng ta biết cách tiêu hủy chứng cứ, hay nói cách khác, có lẽ chúng ta đã nhận thức nhầm về điểm thời gian tiến hành nhiệm vụ. Có khả năng Keith đã sớm hoàn thành nghi thức gọi ma quỷ và tiêu hủy toàn bộ chứng cứ rồi.

– Hắn ta, hoặc ác ma mà hắn ta triệu hồi tới, chỉ đang đợi chúng ta đến đây mà thôi.

***

Nam Cực Tinh nằm trong phòng, dang bốn chân ngủ say sưa, chẳng hề hay biết thế giới bên ngoài đã thay đổi long trời lở đất.

Thanh niên hay cười lần đầu tiên gặp gỡ đã ấn chóp mũi nó hỏi “tại sao phải nuôi con chuột nhỏ này chứ”, thanh niên một lòng một dạ muốn kết thúc trò chơi, mong muốn quay về hiện thực vì sợ người mẹ già của mình đã mất đi chồng còn mất đi đứa con trẻ trung, giờ đây đã lặng lẽ biến mất không còn bóng dáng.

Ngày thứ tư kết thúc, bọn họ nghênh đón bình minh của ngày thứ năm.

Chẳng qua vầng thái dương giấu dưới mây mù kín trời cũng bị ảo hóa theo, không phân rõ được ngày hay đêm.

Mục sư Keith đã chết, nhưng bọn họ vẫn phải tiếp tục làm nhiệm vụ.

Giang Phảng viết lên nhật ký nhà thờ.

Thời tiết hôm nay: Sương mù.

Nhiệt độ tám giờ sáng ngày hôm nay: 24 độ.

Qua một đêm, tiến triển tìm kiếm của bọn họ vô cùng chậm chạp.

Trong và ngoài nhà thờ đều như nhau.

Bọn họ không thể tìm kiếm được manh mối có giá trị trong nhà thờ, cũng không tìm được Hoa Tư Tư mất tích.

Tuy rằng bờ Đông hoàn toàn tách biệt, song chỉ dựa vào mình Nam Chu tìm kiếm thì thực sự rất khó khăn.

Trời sáng, bởi vì cả nhà thờ đã bị bọn họ lục tung lên, không còn dấu vết nào khác, Quan Tuấn Lương và Ban Hàng ra ngoài tìm kiếm để Giang Phảng và Tống Hải Ngưng ở lại trông coi nhà thờ.

Đến chiều, Nam Chu đi về phía cầu treo theo đúng thời gian quy định, bắt đầu cuộc hẹn thứ năm với hai tay trống không.

Lần này, có người đã đứng đó đợi sẵn.

Nhưng người đợi không phải Triệu Lê Thụy, mà là một người đàn ông xa lạ cao lớn dáng vẻ nghiêm túc.

Ông ta im lặng đứng giữa cầu, đường nét lạnh lùng sắc bén giống như một pho tượng ưu nhã khoác lên mình chiếc áo đuôi tôm.

Đợi khi nhìn rõ gương mặt người kia, Nam Chu dừng bước.

Tại sao không phải Triệu Lê Thụy?

Nam Chu nhận thấy trong tay ông ta không cầm theo gì hết.

… Lẽ nào muốn chuyển lời bằng miệng?

Thư tay và quà tặng có thể giao cho người mới.

Chuyển lời thì nhất định phải do người thân cận và tin tưởng truyền đạt.

Dẫu vậy, điều này không thể xua tan nghi ngờ đang dâng lên trong lòng Nam Chu.

Áo đuôi tôm buông mũ xuống, cúi người chào cậu, vô cùng lịch sự lễ nghĩa.



Nam Chu hỏi thẳng luôn:

– Người bình thường hay đưa thư với chúng tôi đâu?

Áo đuôi tôm giữ thái độ làm việc công đúng chừng mực:

– Xin lỗi. Đêm trước Công tước Shelley đột ngột trở bệnh ngất đi, lâu đài quá bận rộn nên không có ai đưa tin, lãng phí thời gian của mục sư Keith và cậu rồi, vô cùng xin lỗi. Tối qua Công tước mới tỉnh, không còn sức viết tin cho nên mới dặn dò tôi chuyển lời…

Nam Chu nhớ tới tối qua.

Trước cánh cửa sổ gác xép duy nhất gần như thẳng tắp với cửa sổ bên kia, cậu và một bóng người xa lạ đã nhìn thấy nhau.

… Muôn vàn nghi vấn nảy sinh.

Nam Chu đã đưa ra lý do đã chuẩn bị từ sớm:

– Ngài Keith không viết thư, chỉ hỏi sức khỏe của Công tước thế nào rồi.

– Ngài Công tước cũng có lời muốn chuyển tới ngài Keith – Giọng điệu của người đàn ông mặc áo đuôi tôm cứng nhắc như đúc qua đồng – Ngài ấy nói, đã nhận tâm ý của ngài mục sư và sẽ làm “chuyện kia”.

Nam Chu hỏi:

– Chuyện gì?

– Tôi không biết. – Người đàn ông mặc áo đuôi tôm kín như bưng – Nhưng ngài Công tước biết chuyện đó thì ngài mục sư chắc chắn cũng biết.

Thi thể mục sư đã lạnh gần hai mươi tư tiếng rồi, cho dù bọn họ có lòng hỏi cũng chẳng thể hỏi ra được gì.

Nghĩ đến đây, Nam Chu bước lên cầu treo.

Đi một bước đong đưa một bước, đi một bước tiến thêm một bước.

Mỗi bước đi, Nam Chu đều nghĩ, có nên giết người đi làm nhiệm vụ ngay tại đây không?

Giết chết ông ta, không ai có thể trở về báo tin cho Công tước nữa.

Nếu vậy, chắc hẳn Công tước sẽ phái người tới hỏi.

Dưới tay Công tước không nhiều nô bộc, ắt hẳn sẽ phải sai tới những người mới.

Nam Chu nóng lòng muốn xác nhận đồng đội bên bờ đối diện vẫn còn an toàn.

Cậu còn lo lắng vì một nguyên nhân nào đó mà Hoa Tư Tư đã sang bờ Tây rồi.

Hay là kéo người đến từ bờ Tây – người nằm ngoài hệ thống trò chơi sang bờ Đông, thử xem nếu như qua cầu sẽ có hình phạt hoặc hạn chế gì?

Rất nhiều suy nghĩ lung tung xoay chuyển trong đầu cậu, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở nghĩ mà thôi.

Thế cục hiện tại vẫn chưa đến mức không thể khống chế, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày thứ bảy, cậu không thể tùy tiện giết người, đánh rắn động cỏ.

Còn việc kéo ông ta sang bờ Đông…

Thứ nhất, ông ta không phải người chơi, chưa chắc đã bị trói buộc bởi quy tắc.

Thứ hai, nếu như bờ Đông chỉ có bản thân Nam Chu, tự dưng xuất hiện một vật thí nghiệm thế này, nhất định cậu sẽ kéo ông ta sang.

Nhưng bây giờ không được.

Bờ Đông còn có bạn và đồng đội của cậu.

Cậu không sợ phạm phải quy tắc, cậu chỉ sợ làm liên lụy đến người khác.

Bởi vậy, khi đứng trước mặt người đàn ông mặc áo đuôi tôm, giọng điệu Nam Chu vẫn bình tĩnh và lạnh lùng như thường, dường như kế hoạch hiểm ác cậu ấp ủ trong lòng không hề tồn tại:

– Ngài Công tước còn lời nào muốn nói nữa không?

Người đàn ông mặc áo đuôi tôm ung dung nói:

– Hết rồi.

Nam Chu:

– Người tới cùng với chúng tôi đâu rồi?

Người đàn ông mặc áo đuôi tôm thản nhiên:

– Ai cơ? Xin lỗi, tôi chỉ phụ trách Công tước, không phụ trách quản lý nhân sự.

Nam Chu:

– Rốt cuộc “chuyện kia” chỉ điều gì? Ông không nói rõ, tôi không thể truyền đạt được.

Người đàn ông mặc áo đuôi tôm kiên trì:

– Ngài Keith nhất định biết.

… Hiển nhiên đối phương vẫn kín như bưng.

Song, chưa đợi Nam Chu hỏi câu “từ tối qua đến giờ có nhìn thấy ai qua cầu không”, chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết vang vọng sơn cốc.

Nam Chu lạnh mặt.

Giọng của Hoa Tư Tư!

Bên bờ Đông, ở khu vực mà cậu còn chưa kịp tìm kiếm tới!

Vậy mà người đàn ông mặc áo đuôi tôm lại làm như không nghe thấy tiếng hét thảm thiết ghê người kia, ông ta đặt mũ trước ngực, nhã nhặn cúi người chào:

– Nếu không còn việc nào khác thì tôi về trước…

Nam Chu túm chặt lấy cà vạt của ông ta.

Ban nãy còn lạnh lùng suy nghĩ tính toán, bây giờ hoàn toàn hóa thành sát khí lạnh lùng.

Tay Nam Chu kéo cà vạt, chân đạp vào đầu gối ông ta.

Người đàn ông mặc áo đuôi tôm còn chưa kịp phản ứng, cả người mất trọng lực, lộn người ra ngoài khỏi lan can bảo vệ của cây cầu treo.

Cà vạt thít chặt khiến ông ta đỏ mặt tía tai, bộ dáng ung dung nhã nhặn đã tan thành mây khói, chỉ còn đôi mắt lồi ra tràn đầy tơ máu.

Cổ họng ông ta phát ra âm khí khục khặc. Ông ta ngửa cổ, túm chặt hai tay Nam Chu, hai chân đạp loạn trong không khí, muốn tìm kiếm một điểm mượn lực.

Nam Chu để mặc ông ta vùng vẫy đủ rồi mới xách cổ ông ta lên, khiến mũi chân ông ta có thể miễn cưỡng giẫm trên ván gỗ bên ngoài cầu treo.

– … Ông muốn đi đâu?

Nam Chu không nhận ra, giờ phút này giọng điệu của cậu giống Giang Phảng cỡ nào:

– …Tôi hỏi lại một lần nữa. Ngài Công tước còn chuyện gì chưa nói không?

Hết chương 257



------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.