***
Nụ cười của Khúc Kim Sa chưa từng thay đổi, trong lòng thầm nghĩ: Tìm chết.
Ông ta không hề khuyên can với hành động này mà ngược lại còn vòng về quầy bar, tự rót cho mình một cốc rượu.
Đây là rượu mà ông ta thích nhất, trước nay đều không nỡ uống.
Uống trong tình huống thế này mang tới cho ông ta một cảm giác rất đặc biệt.
Làm một đồng đội, Đới Học Bân cảm thấy chuyện này rất không ổn.
Ban nãy Nam Chu và em trai mình đồng thời quay ra giải thưởng chú hề, đồng thời nhận được 1000 chip thưởng.
Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của 1000 chip này, Nam Chu có 129 chip được đẩy ra và Đới Học Lâm nhận được 136 chip.
Hắn không hiểu, tại sao trong điều kiện có lợi như vậy mà Đới Học Lâm từ bỏ máy số 3, nhất định phải chọn máy số 2.
Nhưng hắn cũng không định đi hỏi Khúc Kim Sa.
Giống như em trai mình, hắn cũng không tin tưởng lời từ một con buôn như Khúc Kim Sa.
Đới Học Bân vội bước lên, kéo chiếc ghế bên cạnh Đới Học Lâm ngồi xuống:
– Tại sao tự dưng lại đổi máy.
Đới Học Lâm chỉ tập trung nhét chip vào trong máy:
– Đừng làm phiền đến em.
Đới Học Bân vươn tay bịt khe nhét chip.
Động tác nhét chip liên tục của Đới Học Lâm bị cắt ngang, hắn không khỏi tức giận trừng mắt nhìn anh mình:
– Làm gì đấy?!
Đới Học Bân kéo hắn rời khỏi máy, ra tới một góc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314166/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.