***
Lúc Lâm Chi Tùng vẫn đang trong cơn kinh hãi, phía bên kia thiết bị truyền tới tiếng bước chân khe khẽ.
Tiếng bước chân kia vốn dĩ rất thoải mái, nhưng khi đến gần Dịch Thủy Ca thì chợt khựng lại, sau đó lập tức quay đầu, đi về một hướng khác.
Dẫu vậy, chỉ chút tiếng động ấy thôi đã đủ khiến Dịch Thủy Ca chú ý đến.
“Tôi off trước nhé.” – Dịch Thủy Ca dùng ngón tay xoa xoa thùy tai – “Đừng làm chuyện ngu ngốc. Cậu vẫn còn có giá trị, đừng ép tôi phải giết cậu.”
Dịch Thủy Ca chưa offline ngay.
Bởi vì ngay sau đó, âm thanh vô cùng phẫn nộ của Tạ Tương Ngọc vang lên từ đầu bên kia: “…Anh làm cái gì đấy?”
Dịch Thủy Ca hùng hồn: “Tâm trạng không tốt.”
“Mẹ kiếp, tôi chỉ đi ngang qua đây thôi!” – Tạ Tương Ngọc vùng vẫy – “Tâm trạng không tốt thì đâm đầu vào tường đi! … Sao lại giành ăn với tôi!”
Dịch Thủy Ca ung dung cướp giật chiếc kem ốc quế đã bị Tạ Tương Ngọc liếm hơn nửa, hào phóng cắn một miếng, đồng thời vác người đang không ngừng chống cự lên vai mang vào một căn phòng làm việc tạm thời, trên bàn phủ kín những bản thiết kế, dùng chân đóng cửa.
“Ưm…”
Tín hiệu trong thiết bị liên lạc hoàn toàn đứt đoạn.
Không còn đối tượng liên lạc, Lâm Chi Tùng thả lỏng tinh thần, nằm bò ra bàn, úp mặt vào trong khuỷu tay.
Không biết giữ nguyên tư thế tự kỷ này bao lâu, chiếc ghế trống bên cạnh cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314148/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.