***
Thấy tạm thời bọn họ chưa có vấn đề gì, Nguyên Minh Thanh bỗng thở phào một hơi.
Tin tức mà anh ta cung cấp tương đối có giá trị, chắc hẳn… cũng đủ để nhận được chút tin tưởng chứ nhỉ.
Anh ta nhìn thoáng qua giao diện cùng với kênh thế giới, mí mắt khẽ cụp giấu giếm tầm nhìn thoáng chuyển động cùng với sự lo âu khó thể che giấu trên vẻ mặt.
Bất ngờ, một bàn tay đặt lên đầu gối anh ta.
Anh ta rùng mình, ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy lạnh lùng của Nam Chu:
Cậu bình tĩnh nhìn Nguyên Minh Thanh:
– Anh vừa mới nhìn gì?
Câu nói vừa bật ra, Nguyên Minh Thanh lập tức trở thành trung tâm của sự chú ý trong phòng.
Anh ta vội vàng giải thích:
– Cũng không có gì, chỉ xem giờ thôi.
Để bầu không khí cứng nhắc nhanh chóng dịu xuống, anh ta xòe tay, nói với giọng điệu đùa cợt thoải mái:
– Mọi người vẫn còn đang đề phòng tôi à?
Nam Chu lộ ra biểu cảm kinh ngạc, dường như Nguyên Minh Thanh đang nói ra một câu rất ngu ngốc.
– Anh đang nghĩ gì vậy? Đương nhiên phải đề phòng anh rồi.
Nguyên Minh Thanh: …
Mẹ kiếp.
Anh ta chưa từng nghĩ tới sẽ có đáp án này.
– Anh cứ làm như đổi chỗ cho nhau thì anh không đề phòng chúng tôi không bằng. – Nam Chu thản nhiên nói – Chúng ta sẽ giữ thái độ đề phòng lẫn nhau đến cuối cùng mới hợp lý nhất.
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314147/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.