***
Hệ thống buông tha việc phân tích thành phần của thứ kia, để lại một chuỗi ký tự đánh dấu rối loạn rồi câm tịt.
Ban nãy khi nhảy lầu chạy trốn, Tôn Quốc Cảnh đã gãy một chân.
Có điều dưới sự kích thích của niềm vui quá lớn, hai chân gã nhũn ra như sợi mì, muốn đi lại cũng khó khăn.
Hai người anh em đành dìu Tôn Quốc Cảnh và cùng mọi người rời khỏi phòng học 403.
Phải mất một lúc sau, Tôn Quốc Cảnh mới chậm rãi thoát khỏi mớ ý thức hỗn độn của mình và biết Nam Chu đã làm gì.
Cậu đã thu cả cánh cửa kia vào đấy hả?
Nhưng dường như Nam Chu lại chẳng hề cảm thấy mình đã làm chuyện gì giỏi lắm.
Cậu quay đầu lại, dùng khăn ướt mang tới lau lau bàn tay, còn nghiêm túc ăn một quả táo để bổ sung năng lượng.
Tôn Quốc Cảnh lắp bắp hỏi:
– Cửa… đâu rồi? Con quái vật kia đâu?
Nam Chu bỏ hạt táo xuống:
– Quái vật nào?
Tôn Quốc Cảnh nghẹn lời.
Năm phút tiếp theo, gã dùng giọng nói lộn xộn miêu tả lại tướng mạo đáng sợ của con quái vật kia.
Từng khuôn mặt vặn vẹo, từng cái tay chân co quắp, cảm giác mềm mại như người chết…
Nam Chu nhìn gã nhưng không nói được gì.
Mặt cậu không biến sắc “A” lên một tiếng.
Tôn Quốc Cảnh lại nghẹn lời.
“A” là có ý gì?
Dường như Nam Chu không thể đồng cảm với cảm xúc điên cuồng của gã, còn an ủi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3313989/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.