*** 
Nam Chu đặt tập phác họa và bút chì lên hộp bình chữa cháy. 
Cậu dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh rộng lớn, ấn gọi một dãy số rồi khẽ đặt điện thoại bên tai: “Anh Phảng, tới chỗ tôi đi.” 
Giang Phảng khẽ thở phào một tiếng sát bên tai cậu. 
Như thể vừa buông xuống gánh nặng trong lòng. 
Cách điện thoại, gánh nặng mười tiếng đồng hồ không nói chuyện xuyên qua sóng điện giống như sợi lông chim lướt qua đầu tai Nam Chu khiến nó hơi ngứa. 
Giang Phảng: “Ở đâu?” 
Nam Chu sờ sờ tai: “Ở bên phòng 403.” 
Giang Phảng: “Không tìm Tạ Tương Ngọc nữa à?” 
Nam Chu: “Ừ. Anh ta ở ngay bên cạnh tôi đây.” 
Tạ Tương Ngọc:… 
Cậu ta còn chưa kịp phản ứng, Nam Chu đã tạm thời buông điện thoại khỏi tai. 
Cậu nói về phía có cái bóng đổ xuống: 
– Anh có thể chạy. 
– Nhưng nếu như anh không gia nhập với chúng tôi, một khi Tôn Quốc Cảnh thành công thay đổi thứ tự, thì sẽ tới lượt người nghe thấy nhiều âm thanh nhất là anh. 
– Anh suy nghĩ cho kỹ đi. 
Nói xong, cậu lại đưa điện thoại lên tai: “Anh Phảng, anh không cần vội tới đây đâu, gọi ba người Tôn Quốc Cảnh cùng tới đây đi. Tôi đợi mọi người.” 
Cúp điện thoại, cậu lại nhìn về phía hành lang trống không. 
Bóng ảnh sáng tối thật kỳ diệu, nó biến hóa uyển chuyển theo sự vật, ảo hóa góc nhìn, chia cắt hành lang thành hai phần sáng tối. 
Điều này khiến cậu rất muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3313988/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.