***
Có lẽ bởi vì trước khi ngủ đã gặp ma, Nam Chu lại nằm mơ.
Mơ về khi cậu vẫn còn nhỏ đã từng bị mẹ dẫn tới bệnh viện tiêm vắc-xin.
Hình như là vắc-xin phòng bệnh lao, hay là vắc-xin gì đó, bây giờ cậu đã quên rồi.
Một chiếc kim tiêm mảnh dài, mùi thuốc sát trùng nồng nặc cùng thuốc nước bắn ra từ đầu mũi kim tiêm đều là tài liệu sống về ác mộng đối với bất kỳ đứa trẻ nào.
Nam Chu nắm chặt góc áo, mắt mở to như quả nho, trốn trong lòng mẹ, ngoan ngoãn đưa tay kia cho y tá.
Cậu rất sợ, nhưng cậu cũng không thể để mẹ lo lắng được.
Vì thế cậu nép vào lòng bà, giọng nói non nớt mềm mại lặp đi lặp lại: “Mẹ, con yêu mẹ, con yêu mẹ.”
Trong giấc mơ của Nam Chu, mẹ cậu mặc quần áo theo mốt, trên người còn có mùi hương thoang thoảng kỳ lạ.
Nhưng bà lại kéo chặt Nam Chu đang run rẩy, nói với y tá: “Đứa trẻ này không nghe lời.”
Bà cúi đầu, hỏi Nam Chu với vẻ không hài lòng: “Con khóc gì, đồ kém cỏi.”
Nam Chu hoang mang ngẩng đầu lên nhìn, muốn giải thích rằng mình không khóc.
Nhưng cậu phát hiện mình không nhìn rõ được khuôn mặt mẹ.
Sau đó Nam Chu bừng tỉnh.
Nam Chu mất hơn bốn mươi phút mới chậm rãi vùng vẫy thoát khỏi cảnh trong mơ, giống như bước ra khỏi vũng bùn.
Đợi khi tinh thần cậu hoàn toàn bình tĩnh lại, chiếc đồng hồ treo tường ở trong ký túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3313976/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.