Từ nhỏ số mệnh ta đã không tốt, trăm bệnh quấn người, mẹ ruột qua đời.
Ngày ta cập kê đó, cung Vô Ưu của ta nổi lửa ngập trời.
Ta ngồi trong biển lửa mở mắt trừng trừng nhìn toàn bộ cung điện hóa thành tro tàn.
Vãn Vân liều mạng cứu ta ra, chân ta đã què rồi, còn vì liều mạng gào thét cầu cứu mà cổ họng khàn câm.
Phụ Hoàng nói Niệm Huy đừng sợ, phụ hoàng sẽ nuôi con cả đời.
Ta gác lại tâm tư sau này gả cho người khác, thầm mong tìm được danh y chữa khỏi chân ta và chứng khàn giọng, sau đó đốt đèn theo Phật suốt quãng đời còn lại.
Tỷ muội hoàng thất của ta ai nấy đều giống nhau, các nàng hết hòa thân đến gả đi rồi lại xuất gia, trong hoàng thất chỉ còn lại mỗi mình ta.
Ta gặp được Tô Hoán trên đường đang đi tảo mộ cho Vãn Vân.
Lúc đó hắn mới vừa đề danh làm trạng nguyên, đi trên đường sẽ có tiểu nương tử ném khăn tay.
Ta ở góc đường, không cẩn thận bị túi thơm đập vào mặt, một ống tay áo phất qua thay ta cản tai họa đào hoa.
Ta nghiêng người nhìn hắn.
Trời quang trăng sáng, nhật nguyệt cùng nhau, là một công tử mỹ ngọc sáng láng.
Ta tự ti mặc cảm, xua tay ý bảo thái giám đưa ta đi.
Hắn bỗng nhiên tiến lên ngăn ta lại, cười nhạt nói: "Tại hạ Tô Hoán, quấy rầy nhã hứng của cô nương rồi."
Tô Hoán nói, hắn là con trai độc nhất trong nhà, phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-van-bat-thinh-thanh/2737250/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.