Ta bắt đầu hỏi thăm danh y, hỏi chân của ta và chứng tắc tiếng có thể chữa không.
Phụ hoàng thấy ta tích cực như vậy, bèn lập tức hạ ý chỉ nói người có thể chữa lành cho công chúa sẽ được thưởng vạn lượng.
Ông phô trương như vậy cuối cùng cũng chọc cho quần thần không vui. Mọi người liên hợp lại khuyên can, nói công chúa đã sắp qua tuổi xuất giá, ở lại hoàng thất sẽ khiến tổ tiên hổ thẹn.
Nói trắng ra chính là muốn tìm cho ta một phò mã, vậy thì hoàng thượng sẽ không tiện đập nhiều tiền như vậy cho một công chúa đã xuất giá.
Phụ hoàng cực kỳ tức giận, nhưng cũng không thể tránh được, vì muốn mọi người đều biết, muốn chữa lành cho ta tất nhiên phải hưng sư động chúng, mà tài lực và vật lực, nếu dùng vào việc khác chẳng phải sẽ tốt hơn.
Ta chỉ cười cười, truyền cho phụ hoàng truyền tờ giấy, thôi vậy, không cần trị.
Ánh mắt đầy sự chán nản, làm gì có ai nguyện ý lấy một người què chân lại tắt tiếng chứ?
Dường như bọn họ đã quên mất công chúa Niệm Huy từng tài sắc có một không hai, là sự kiêu ngạo của cả hoàng thất.
Nhưng bây giờ, với một người như ta, một vạn hoàng kim lại không đáng giá.
Phụ hoàng lặng lẽ một lúc lâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp với quần thần bách tính.
Cuối cùng ông vẫn chọn Giang sơn xã tắc.
Không ai hỏi ta một câu, công chúa đồng ý hay không?
Bên ngoài trời âm u mưa liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-van-bat-thinh-thanh/2737248/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.