Thời điểm ăn lẩu, Cá chết huynh vẫn ôm di động của mình, nhưng vẫn không có phân tâm, vẫn đem nguyên liệu bỏ vào nồi lẩu, cũng thật là thuận tay.
“Hoặc là huynh đem di động dẹp vào, hoặc là im lặng như gà ăn lẩu, chính mình chọn một cái.” Ứng Diêu nhìn không được, cho cá chết huynh chọn một trong hai.
“Huynh có thể làm tốt cả hai việc cùng lúc ~” cá chết huynh cơ trí trả lời.
Ứng Diêu đại khái là cùng cá chết huynh cương ngạnh, mỗi lần cá chết huynh muốn gắp gì đó đều bị Ứng Diêu đi trước một bước bỏ vào trong bát.
“Huynh có việc, một hồi muốn ra ngoài, trước để huynh ăn no a.” Cá chết huynh nói xong lại muốn gắp, nhưng Ứng Diêu hiển nhiên không tính buông tha hắn.
Đào Lâm yên lặng lại thả đồ ăn vào lẩu.
Hai người này thoạt nhìn như tiểu hài tử giận dỗi, nhưng là lại rất ăn ý, Ứng Diêu dường như dự đoán trước là Cá chết huynh khi nào ra tay, sau đó anh đi trước một bước, bọn họ trong lúc khắc khẩu đó cũng nói lời ngon tiếng ngọt bình thường.
Đào Lâm chen vào không lọt giữa hai người trong lúc đó, trong lòng một trận khó chịu.
Cá chết huynh rốt cục từ bỏ.
Cá chết huynh đối với âm giọng nói trong loa của di động nói một câu: “Tôi này, cứ tới đây, ở phía cửa chờ tôi.”
Đào Lâm nhíu nhíu mày, có chút không nói gì nhìn cá chết huynh.
Mà Ứng Diêu nghe được âm thanh của Cá chết huynh, lạnh giọng nói.
“Lại ra ngoài lêu lổng? Huynh thật đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-tu-mo-mang-luyen-ai/1216681/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.