Mạnh Giác nhìn theo bóng dáng Quảng Lăng vương hoàn toànbiến mất ở trong rừng cây, bước tới chỗ Vân Ca, nhìn thì ung dung, nhưng chỉ trong chớp mắt đã ngồi xổm trước mặt Vân Ca: "Bị thương như thếnào?"
Vân Ca không để ý tới hắn, chỉ nói với Lưu Hạ: "Vương gia, Phú Dụ đãngất xỉu rồi, chân dân nữ bị cắn thương, xin Vương gia phái người đưachúng ta quay về nơi ở của công chúa."
Lưu Hạ cười, đưa mắt nhìn Mạnh Giác, phân phó hạ nhân chuẩn bị võng, trúc, đưa mấy người Vân Ca trở về.
Hoắc Thành Quân vừa rồi còn giả bộ không biết thân phận Lưu Hạ, chỉcó thể cố tình lắp bắp kinh hãi, vội vàng hành lễ: "Lần đầu tiên gặpVương gia, ánh mắt Thành Quân vụng về, xin Vương gia hãy thứ tội."
Lưu Hạ cười vẫy vẫy ống tay áo, "Dù sao cũng có câu nói 'Người khôngbiết không có tội', ngươi đã nói là ngươi không biết, ta còn có thể nóigì được? Càng là thánh hiền càng cảm thấy rằng học thức của bản thânmình không đủ, càng phải hiểu biết mới càng dám nói không biết."
Hoắc Thành Quân trong lòng tức giận, nhưng trên mặt lại vẫn duy trì ý cười: "Vương gia nói lời vòng vo, Thành Quân nghe không hiểu."
Mạnh Giác muốn kiểm tra một chút thương thế của Vân Ca, Vân Ca giãygiụa không chịu để cho hắn chạm vào, nhưng sức lực so với Mạnh Giác yếuhơn rất nhiều, căn bản không lay chuyển được Mạnh Giác.
Mạnh Giác mạnh mẽ cầm một cánh tay Vân Ca, kiểm tra vết thương củaVân Ca, tay kia của Vân Ca thì vẫn không ngừng đánh Mạnh Giác: "Khôngcần ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trung-ca/39134/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.