Chương trước
Chương sau
Vào giữa thời gian trị vì của Vũ Đế, sau khi Vệ Thanh vàHoắc Khứ Bệnh càn quét tới Vương đình Hung Nô, thiết kỵ* Hung Nô đãkhông thể hùng phong áp sát biên thuỳ Đại Hán như trước đây nữa.

*Thiết kỵ: đội kỵ binh tinh nhuệ; kỵ nghĩa là cưỡi, kỵ binh là đội quân cưỡi ngựa.

Nhưng từ khi quốc lực Hán triều trở nên suy yếu, thử tiêu bỉ trường*, Hung Nô lại bắt đầu rục rịch, liên tiếp quấy nhiễu biên cảnh Hán triều. Ngoại trừ Hung Nô uy hiếp, uy hiếp lớn nhất đối với Hán triều đến từmột dân tộc du mục đang ngày càng cường thịnh khác – Khương tộc.

*Thử tiêu bỉ trường: về nghĩa đen chỉ bên này mất, bên kia mới sinh ra; chỉmối quan hệ tỷ lệ nghịch, bên này giảm thì bên kia tăng.

Người Hán căn cứ vào vị trí địa lý chia người Khương thành TâyKhương, Bắc Khương, Nam Khương, Trung Khương. Những năm cuối Vũ Đế tạivị, người Tây Khương đã tập kết mười vạn đại quân, liên hợp Hung Nô,khởi xướng tấn công Hán triều. Tuy rằng người Khương cuối cùng thất bại, nhưng cái giá mà Đại Hán phải trả cũng cực kỳ thảm trọng, làm cho Vũ Đế đến chết vẫn tâm hận không thôi, dặn dò bốn vị Phụ chính đại thần cầnphải hết sức đề phòng người Khương. Sau khi Vũ Đế băng hà, người Khươngthấy quốc lực Hán triều suy yếu, lại liên tiếp sinh nội loạn, đối vớikhu vực Hà Tây mà Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh cướp được từ trong tay HungNô thèm muốn nhỏ dãi tới ba thước.

Khu vực Hà Tây cây cỏ xanh ngát bao la, nguồn nước dồi dào, là thiênđường trong giấc mộng của dân tộc du mục, là vùng đất lành mà thần bancho dân tộc du mục. Người Khương vì muốn đoạt lại khu vực Hà Tây, đã đitới các quốc gia Tây Vực, và ngay cả Hung Nô, bôn tẩu du thuyết, thườngxuyên thăm dò muốn khởi xướng tấn công Hán triều, còn có ý đồ xách độngngười Hung Nô định cư ở khu vực Hà Tây, người Khương và những dân tộckhác ở Tây Vực đã quy thuận Hán triều mưu phản.

Hán triều và Khương tộc ở Hà Tây tiến hành ám đấu kịch liệt, hơn nữađối với khu vực quan ải quân sự Hà Hoàng* tranh đoạt một bước cũng không nhường, thường thường kịch liệt bùng nổ những chiến dịch quy mô nhỏ.

*Hà Hoàng là một khu vực biên giới nay thuộc tỉnh Thanh Hải, Cam Túc.

Người Khương thường lấy chính sách "huyết tinh đồ thôn"(chỉ việc giết hết một thôn làng) đến tiêu diệt dân cư người Hán, hi vọng "thử tiêu bỉ trường", duy trì toàn bộ khu vực Hà Hoàng là đa số người Khương sinhsống. Bởi vì người Khương có đặc tính du mục, cùng với thiên tính củadân tộc là sùng bái tự do, cho nên Tây Khương, Bắc Khương, Nam Khương,Trung Khương hiện nay cũng không thống nhất vương đình trung ương, nhưng vì thúc đẩy lợi ích của cộng đồng, các bộ lạc dần dần có xu thế dichuyển cùng với nhau. Nếu Khương tộc thống nhất các bộ lạc, lại cấu kếtvới Hung Nô, hơn nữa thêm hơn mười vạn người Hung Nô và hậu duệ ngườiKhương định cư ở khu vực Hà Tây, Quan Trung*, một khi bắt đầu nhiễuloạn, sẽ trở thành một hồi tai họa lớn thổi quét toàn bộ lãnh thổ phíaTây Bắc Đại Hán.

*Quan Trung là khu vực thuộc lưu vực sông Vị, ở tỉnh Thiểm Tây.

Cho nên lúc này, khi vương tử Trung Khương Khắc Nhĩ Tháp Tháp và công chúa A Lệ Nhã đại diện các bộ lạc Khương tộc tiến tới trước Lưu PhấtLăng chúc mừng năm mới của người Hán, bách quan bỗng dưng hết sức yêntĩnh, đều tạm thời ngừng chén đũa trong tay, nhìn về phía Khắc Nhĩ ThápTháp.

Bách quan yên tĩnh, ảnh hưởng đến chỗ ngồi của nữ quyến, tất cả nữ tử ở đó không biết xảy ra chuyện gì, kinh nghi bất định cũng không dám nói nữa, đều nhìn về phía hoàng thượng đang ngồi trên chỗ cao nhất, nhìn kỹ vương tử di* tộc Khắc Nhĩ Tháp Tháp.

*Người Trung Quốc gọi các dân tộc khác ngoài lãnh thổ là di.

Vân Ca cũng bị trang phục của A Lệ Nhã hấp dẫn, khe khẽ "Ồ" lên mộttiếng, nhìn đánh giá một hồi lâu mới dời mắt nhìn tới Khắc Nhĩ ThápTháp. Khắc Nhĩ Tháp Tháp vóc dáng không cao, nhưng lưng dài vai rộng,mày thô mắt lớn, bước đi tạo phong thái, người khác thấy đều có cảm giác thập phần hùng tráng.

Hắn hướng Lưu Phất Lăng hành lễ chúc mừng, cất cao giọng nói: "Đềunói Đại Hán đất rộng của nhiều, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hưtruyền. Châu báu sáng lạn giống như những ngôi sao trên trời ánh chiếulàm chói đôi mắt của ta, thức ăn tinh mỹ làm cho đầu lưỡi của ta khó cóthể nói được, còn có cô nương xinh đẹp giống như tiên nữ Tuyết Sơn khiến cho ta mặt đỏ, tim đập. . ."

Hứa Bình Quân cười khẽ: "Vương tử này lời nói tuy có chút thô tục, nhưng thực biết pha trò, nói chuyện giống như đang ca hát."

Vân Ca cũng cười: "Người sống trên lưng ngựa, tiếng ca chính là lờinói của bọn họ. Tỷ tỷ à! Lời nói của bọn họ mặc dù không có lịch sự taonhã như người Hán, nhưng tình ý của bọn họ cũng giống như người Hánthôi." Vân Ca chịu ảnh hưởng của Khắc Nhĩ Tháp Tháp, nói chuyện cũnggiống như ca hát.

Hứa Bình Quân biết Vân Ca đến từ Tây Vực, cái nhìn đối với người Hồ,phiên bang cũng không giống như của bọn họ, cho nên dịu dàng cười, không nói thêm nữa. Mọi người nghe được lời Khắc Nhĩ Tháp Tháp nói, đều lộ ýcười vừa kiêu ngạo vừa xem thường. Xem thường Khắc Nhĩ Tháp Tháp thôtục, kiêu ngạo vì trong lời Khắc Nhĩ Tháp Tháp nói hết thảy đều là cangợi. Lưu Phất Lăng mặt không đổi sắc, thản nhiên chờ Khắc Nhĩ Tháp Tháp từ từ chuyển hướng sang ý khác.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp cười quét mắt qua bách quan Hán triều đang ngồikhắp đại điện, nhìn những bộ quan bào dài rộng giấu đi thân mình gầyyếu.

"... Chỉ là, trời xanh rộng lớn có hùng ưng bay lượn, thảo nguyênmênh mông có kiện mã phi nhanh, huynh đệ người Hán, hùng ưng và kiện mãcủa các ngươi đâu?"

Khắc Nhĩ Tháp Tháp nói xong giơ tay lên, bốn thảo nguyên đại hán*giống như cây cột sắt đang bê lễ vật bước tới hướng Lưu Phất Lăng, mỗibước chân giẫm xuống, đều chấn động làm mấy cái bàn run rẩy.

*Đại hán: người đàn ông vạm vỡ.

Vu An vừa nghiêng người muốn bảo vệ Lưu Phất Lăng, vừa định lên tiếng quát lớn cho bọn họ lui ra. Dân tộc du mục người dân dũng mãnh, trọnganh hùng và dũng sĩ, cho dù là thủ lĩnh bộ lạc – Thiền Vu, Khả Hãn, tùtrưởng, đều phải là anh hùng, mới có thể thu phục chúng dân.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp nhìn thấy đường đường hoàng đế Hán triều vậy màlại cần tới một hoạn quan bảo vệ, ánh mắt không chút nào che giấu toátra vẻ khinh thường. Hắn đang muốn lệnh bốn thị vệ lui ra, nhưng khôngngờ Lưu Phất Lăng trừng mắt nhìn Vu An, ánh mắt sắc bén đảo qua, Vu Anlập tức im lặng lui ra phía sau. Bốn võ sĩ trông như cột sắt tiến sáttừng bước tới chỗ Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng lại giống như không thấy, chỉ nhìn Khắc Nhĩ Tháp Tháp, thản nhiên cười.

Mãi cho đến khi kề sát trước bàn, bốn võ sĩ mới đứng lại. Lưu PhấtLăng thần thái bình tĩnh, cười nhìn dũng sĩ trước mặt hắn, không nhanhkhông chậm nói: "Móng vuốt sắc bén của hùng ưng trên trời không thấy độc xà sẽ không hiển lộ, gót sắt của kiện mã thảo nguyên không thấy ác lang sẽ không giơ lên. Huynh đệ trên thảo nguyên, vậy chẳng phải các ngươisẽ thu cánh hùng ưng lại thành chim nhạn? Để kiện mã nằm nghỉ thành naicon hay sao?"

Lưu Phất Lăng dùng đoản điều* thảo nguyên hồi đáp câu hỏi của KhắcNhĩ Tháp Tháp, đối với hắn vẫn vô cùng tôn trọng, nhưng trong lời nóilại truyền đạt sự uy hiếp của Đại Hán.

*Đoản điều: thể loại dân caMông Cổ, mình chỉ chuyển ngữ được, không hiểu là vần điệu thế nào mà lời Phất Lăng lại thành dân ca được hết.

Lưu Phất Lăng sử dụng ân uy đồng thời làm cho Khắc Nhĩ Tháp Tháp nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Có thể sử dụng đoản điều thảonguyên nhanh chóng trả lời chất vấn của hắn, có thể thấy được hoàng đếnày đối với phong thổ nhân tình trên thảo nguyên vô cùng hiểu biết.Không nói tới những thứ khác, chỉ điểm này, khiến cho hắn không dámkhinh mạn hoàng đế Hán triều nhìn hào hoa phong nhã này nữa. Khắc NhĩTháp Tháp ngây người một lát, rồi lệnh cho bốn thị vệ đứng sang một bên.

Hắn hành lễ với Lưu Phất Lăng, "Hoàng đế Thiên triều*, dũng sĩ chúngta đường xa mà đến, không phải vì châu báu, cũng không phải vì rượungon, lại càng không phải vì mỹ nhân, cái này giống như hùng ưng chỉbiết cùng hùng ưng bay liệng, kiện mã chỉ biết cùng kiện mã rong ruổi,dũng sĩ cũng chỉ muốn cùng dũng sĩ kết giao. Chúng ta tìm kiếm loan đaođáng giá dâng lên huynh đệ của chúng ta, nhưng vì sao ta chỉ được chứngkiến bị chế giễu thành chim nhạn? Nai con còn bú sữa mẹ?"

*Người Trung Quốc ở Trung Nguyên đều coi vị trí của mình là cao nhất nên xưng với các dân tộc, quốc gia khác là Thiên triều.

Miệng lưỡi lợi hại có thể so với đám quan văn kết đảng lạp phái, ámtrình tâm cơ, có thể so với đám nho sinh thao thao hùng biện, làm chobọn họ thoáng chốc tức giận đến đỏ mặt tía tai.

Mà đám võ quan trẻ tuổi do Hoắc Vũ, Hoắc Vân cầm đầu, luôn được phụthân che chở bảo hộ, tức giận thiếu chút nữa là dựng hiên án lên.

Lưu Phất Lăng trên mặt thản nhiên, trong lòng cũng có chút ảm đạm.Nhớ năm đó triều đình Đại Hán, văn có Tư Mã Thiên, Tư Mã Tương Như, Đông Phương Sóc, Chủ Phụ Yển... Võ có Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Quảng,Triệu Phá Nô. . .

Văn tinh, mãnh tướng tỏa sáng cả triều đường, bất cứ người nào đứngra, cũng đều làm cho tứ di không còn lời nào để nói. Mà hiện tại. . .

Giễu thành chim nhạn? Nai con bú sữa mẹ? Người ta nói hiểu rõ nhấtnhược điểm của ngươi chính là kẻ địch của ngươi, chính xác biết bao!

Ánh mắt Lưu Phất Lăng chậm rãi đảo qua văn võ đại thần của hắn:

Đại Tư Mã Đại Tướng quân Hoắc Quang mặt không chút đổi sắc đang ngồingay ngắn trên chỗ ngồi của mình. Toàn bộ sự tình phát sinh trong yếntiệc hôm nay, ngày mai đều sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành TrườngAn, tiện đà truyền khắp thiên hạ. Hoắc Quang tựa hồ thầm nghĩ xem LưuPhất Lăng có khả năng ứng đối với màn khiêu khích này trước mặt mọingười khắp thiên hạ hay không. Tựa hồ chờ Lưu Phất Lăng lộ ra sai sót,ông ta mới có thể mỉm cười gặt hái thành công, đồng thời trừng trị KhắcNhĩ Tháp Tháp, còn khiến cho khắp thiên hạ đều biết tới Hoắc Quang hiềnđức.

"Thừa tướng đầu gỗ" Điền Thiên Thu trước sau như một, Hoắc Quangkhông nói, ông ta cũng không nói, Hoắc Quang không hành động, ông tacũng không hành động. Mắt chằm chằm nhìn mặt đất, hít vào, giống nhưđang ngồi thiền.

Vị trí quan nhất phẩm Trung Lang tướng: Hoắc Vũ, Hoắc Vân...

Lưu Phất Lăng mỉm cười đưa ánh mắt hướng về phía chỗ ngồi xa nhất bàn tiệc: Lưu Bệnh Dĩ.

Trong lòng Lưu Bệnh Dĩ có một tia do dự, nhưng khi nhìn thấy Khắc Nhĩ Tháp Tháp cằm khẽ nhếch, mặt mang vẻ chế nhạo, ngạo mạn nhìn xuốngtriều đình nhà Hán, cuối cùng một chút do dự của hắn tan biến, lúc nàykhông phải thời điểm so đo quá mức thiệt hơn cho bản thân.

Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của Lưu Phất Lăng, khẽ gật đầu, nhấc người đứng dậy, vừa bước lên phía trước, vừa ngâm xướng:

"U u lộc minh, thực dã chi bình,

Ngã hữu gia tân, cổ sắt xuy sanh.

Xuy sanh cổ hoàng, thừa khuông thị tương,

Nhân chi hảo ngã, kì ngã chu hành.

U u lộc minh, thực dã chi hao,

Ngã hữu gia tân, đức âm khổng chiêu.

Thị dân bất khiêu, quân tử thị tắc thị hiệu.

Ngã hữu chỉ tửu, gia tân thức yến dĩ ngao.

U u lộc minh, thực dã chi cầm.

Ngã hữu gia tân, cổ sắt cổ cầm.

Cổ sắt cổ cầm, hòa nhạc thả trạm.

Ngã hữu chỉ tửu, dĩ yến nhạc gia tân chi tâm."

Dịch thơ:

Lộc minh

Con hươu hí hí gọi đàn,

Thanh hao nó gặm lan man ngoài đồng.

Ta nay tân khách đến đông,

Tiếng đàn tiếng sáo bừng bừng trỗi lên.

Sênh vang vẻ cũng vang rền,

Lăng đầy vải vải trước thềm tiếng dân.

Đã cùng thanh khí lẽ hằng,

Rồi đây đạo cả sẽ phân tỏ tường.

Con hươu hí hí gọi đàn,

Thanh hao nó gặm lan man ngoài đồng.

Nhà ta quý khách đến đông,

Khách là đức hạnh tiếng lành gần xa.

Dạy dân bỏ thói gian tà,

Người hay khuôn phép chẳng qua ở mình.

Ta đây sẵn rượu ngon lành,

Để cho tân khách mặc tình chuốc vui

Con hươu hí hí gọi đàn,

Cỏ cầm nó gặm lan man ngoài đồng.

Ta này quý khách đến đông,

Đàn cầm đàn sắt vang lừng tiếng tơ.

Sắt cầm tiết tấu hiệp hòa,

Cùng vui cùng hưởng chúng ta vui vầy.

Rượu ngon ta sẵn có đây,

Để cho tân khách vui say thỏa lòng."

Bản dịch thơ của Nguyễn Văn Thọ. Bài Lộc minh là bài đầu tiên thuộcphần Tiểu Nhã của Kinh Thi, phần này bao gồm các bài nhã nhạc trong cung đình.

Lưu Bệnh Dĩ vừa đi vừa hát, ống tay áo phiêu nhiên, bước đi thongdong. Tiền điện rộng lớn, cả trăm quan viên ngồi đờ đẫn ra đó, mỗi người đều lạnh nhạt nhìn hắn, đám người Hoắc Vũ, Hoắc Sơn thậm chí còn mímmôi hiện lên một tia trào phúng.

Tiếng hát của hắn trong điện phủ rộng lớn, chỉ khơi dậy một chúttiếng vọng, lộ ra thế đơn lực mỏng. Nhưng khí thái tráng kiện, tiếng cahùng hậu, ào ào tư thế oai hùng giống như tiên hạc đứng giữa bầy gà,trong khí vũ hiên ngang còn có một loại khí thế khoáng đạt tự nhiên nảysinh, làm cho người ta càng thêm tán thưởng, càng đối với hắn sinh thêmngưỡng mộ.

"Lộc minh" trong "Kinh Thi" là khánh ca* quý tộc Trung Nguyên dùngkhi khoản đãi bằng hữu. Trong nhạc nhân** trên yến hội, có một hai người rất thông minh đã nhận ra được Lưu Bệnh Dĩ đang muốn dùng ca dao trangtrọng của người Hán hồn hậu đáp lễ tiếng ca khiêu khích của ngườiKhương.

*Khánh ca: bài hát dùng để chúc mừng.

**Nhạc nhân: chức quan chưởng quản âm nhạc trong cung.

Nhạc nhân nghẹn một bụng tức giận nhìn vương tử Khương tộc ngạo mạn,lại nhìn Lưu Bệnh Dĩ hùng hồn tự nhiên, vài người có dũng khí của KinhKha* bắt đầu theo tiếng ca của Lưu Bệnh Dĩ tấu nhạc.

*Kinh Kha: thích khách hành thích Tần Thủy Hoàng – tuy nhiên thất bại.

Lúc mới bắt đầu chỉ lẻ loi rời rạc có hai ba người, nhưng rất nhanh,toàn bộ nhạc nhân đều hiểu được dụng ý của Lưu Bệnh Dĩ, cùng chung mốithù, đều không cần mệnh lệnh, đã tự ý bắt đầu vì Lưu Bệnh Dĩ mà đệmnhạc, hơn nữa lại vừa tấu vừa hát.

Ca cơ cũng bắt đầu theo âm của cổ sắt* hợp xướng. Vũ cơ cũng bắt đầu theo âm của cổ sắt hợp xướng.

*Cổ sắt: một loại đàn cổ có 25 dây.

Một người

Hai người

Ba người

......

Tất cả nhạc nhân

Tất cả ca cơ.

Tất cả vũ cơ.

Bọn họ đã quên mình chỉ là một thứ phong cảnh ở trên yến hội này, chỉ là một thứ đồ chơi, đã quên bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của cáctướng quân, đã quên không có mệnh lệnh tự mình ca hát sẽ bị trừng phạt.Bọn họ lần đầu tiên không phân biệt chức vụ của mỗi người cùng nhau cahát.

"Lộc minh" được xếp vào phần đầu tiên trong "Tiểu Nhã", có thể thấyđược khúc này tuyệt diệu, biểu thị khí thế to lớn thế nào. Làn điệu vuivẻ nhưng tràn ngập trang trọng, trong ôn hòa tràn ngập uy nghiêm. Nhưngcàng làm cho người khác sợ hãi và cảm động chính là những người đang cahát đó. Bọn họ không có khả năng văn chương, không thể viết hịch văn gửi tới địch quốc, không có võ nghệ, không thể ra trận giết địch. Nhưng bọn họ dùng phương thức của chính mình bảo vệ uy nghiêm Đại Hán, không chophép bất kỳ kẻ nào giẫm đạp lên.

Thân thể bọn họ tuy rằng nhỏ bé, thân phận tuy rằng thấp kém, nhưngtấm lòng muốn bảo vệ quốc gia của bọn họ so với toàn bộ quan to quý nhân ăn trên ngồi trốc ở đây đều cao quý hơn. Bọn họ vì tôn nghiêm dân tộcmà ca hát, bọn họ biểu đạt quyết tâm bảo vệ gia viên. Càng về sau, LưuBệnh Dĩ chỉ là trên mặt mang nụ cười mỉm, khoanh tay đứng yên trước mặtKhắc Nhĩ Tháp Tháp.

Trong đại điện vang vọng là tiếng ca "Lộc minh" long trọng, hùngdũng, oai phong. Hàng trăm nhạc nhân, ca cơ, vũ cơ, ở các góc đại điện,vẻ mặt nghiêm túc hát vang. Tiếng ca của bọn họ ầm vang ở trong điệnphủ, làm cho tất cả mọi người tâm thần chấn động, trang nghiêm.

Lưu Bệnh Dĩ tuy chỉ một mình đứng ở trước mặt Khắc Nhĩ Tháp Tháp, nhưng phía sau hắn là ngàn vạn dân chúng Đại Hán đứng thẳng.

Một khúc hát xong.

Dáng vẻ ngạo mạn tươi cười của Khắc Nhĩ Tháp Tháp hoàn toàn biến mất, trong mắt tràn ngập chấn động. Dân tộc có dân chúng như vậy là dân tộcbọn hắn có thể khinh động sao? Mà ngay cả ánh mắt vũ nữ nhu nhược hènmọn đều cũng thản nhiên dõi theo hắn, lớn tiếng hát vang, dưới nụ cườilà lẫm liệt không thể xâm phạm!

Lưu Bệnh Dĩ hướng Khắc Nhĩ Tháp Tháp chắp tay hành một vái: "Triềuđình chúng ta là lễ nhạc chi bang, chúng ta dùng rượu ngon khoản đãikhách nhân thân thể mệt mỏi, dùng tiếng ca vui mừng xoa dịu tâm trạngnhớ nhà của bọn họ, cung tên đao kiếm của chúng ta chỉ biết đưa ra trước địch nhân. Nếu khách nhân đường xa mà đến muốn dùng phương thức củachính mình đến xác minh tình hữu nghị của chúng ta, chúng ta cũng nhấtđịnh phụng bồi."

Khắc Nhĩ Tháp Tháp do dự, rồi lại không cam lòng.

Bước lên phía trước.

Hắn ở trước mặt toàn bộ thủ lĩnh bộ lạc Khương tộc, vỗ ngực cam đoanchắc chắn làm cho người Trường An vĩnh viễn nhớ kỹ người Khương anhdũng. Chuyến này sở dĩ mang bốn người là dũng sĩ tỉ mỉ chọn lựa từ những dũng sĩ Khương tộc, dựa theo mệnh lệnh của phụ vương, muốn dùng việclần này làm cho các tù lĩnh Khương tộc kiên định tin tưởng, hoàn thànhthống nhất, cùng thảo luận đại sự.

Lưu Bệnh Dĩ thấy thế, biết mặc dù đã đoạt được khí thế của Khắc Nhĩ Tháp Tháp, nhưng còn chưa làm cho hắn tâm phục.

"Vương tử điện hạ, phẩm cấp tại hạ đứng hàng thấp kém nhất trong bách quan Hán triều, nếu dũng sĩ của vương tử nguyện ý cùng tại hạ tỷ thímột trận, tại hạ vô cùng vinh hạnh."

Dũng sĩ Triết Xích Nhi phía sau Khắc Nhĩ Tháp Tháp sớm nóng lòng muốn thử, nghe nói Lưu Bệnh Dĩ chủ động khiêu chiến, nên khó có thể kiềmchế, vội nói với Khắc Nhĩ Tháp Tháp: "Vương tử, ta nguyện ý xuất chiến."

Khắc Nhĩ Tháp Tháp nhìn về phía Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng nói: "Dùng võ kết giao, phải biết dừng đúng lúc."

Vu An vội sai người dọn dẹp khoảng sân, lại âm thầm dặn gọi thái y giỏi nhất đến.

Hứa Bình Quân từ khi Lưu Bệnh Dĩ bước ra trước yến hội, đến thở mạnhcũng còn không dám. Lúc này nghe nói Lưu Bệnh Dĩ phải trực tiếp cùngdũng sĩ đối phương đọ sức, tư vị trong lòng nàng càng hết sức phức tạp.Với tư cách là con dân Đại Hán, đối với vương tử Khương tộc hung hănghăm dọa, khiêu khích và hạ nhục, căm giận của nàng không hề ít hơn sovới bất kỳ người nào, cho nên khi nàng nhìn thấy phu quân của mình bướctới trước điện, bước đi chầm chậm cất lên tiếng hát, toàn thân hào khícuồn cuộn, cảm thấy xúc động bùi ngùi khi đối mặt với vương tử di tộc,trong nội tâm của nàng chứa đầy kiêu ngạo và kích động.

Người kia là phu quân của nàng! Hứa Bình Quân cuộc đời này có được người chồng như thế, còn có gì đáng tiếc?

Nhưng ngoài ra còn có cảm giác khác, nguyên nhân chính là vì ngườikia là phu quân của nàng, cho nên nàng ngoại trừ kích động và kiêu ngạo, còn có lo lắng và sợ hãi. Vân Ca cầm tay Hứa Bình Quân, "Đừng sợ! Đạica từng đứng đầu đám du hiệp trong thành Trường An, võ nghệ tuyệt đốikhông phải tầm thường, nếu không đám du hiệp đó sao lại chịu phục đạica?"

Khắc Nhĩ Tháp Tháp cười nói với Lưu Phất Lăng: "Hoàng đế Thiên triềutôn quý, nếu đã muốn tỷ thí thắng thua, không bằng lấy ba trận đấu địnhthắng thua, sau này truyền xướng đến dân gian, cũng làm bằng chứng chohai nước chúng ta bang giao hữu hảo."

Lưu Phất Lăng hơi nhếch môi cười, trong lòng càn khôn sớm định, "Vậy y theo lời vương tử thỉnh cầu. Gián nghị Đại phu Mạnh Giác lên điện tiếpchỉ. Trẫm lệnh ngươi đại diện triều đình cùng dũng sĩ Khương tộc luậnbàn tài nghệ."

Trên yến hội một mảnh im lặng, không biết hoàng thượng đang suy nghĩgì, phái một quan văn nghênh chiến? Nếu như là mệnh lệnh của Hoắc Quang, hoàn toàn có thể lý giải. Nhưng lại là hoàng thượng? Cho dù Mạnh Giácđắc tội với hoàng thượng, hoàng thượng muốn mượn đao giết người, cũngkhông cần ra tay vào thời điểm mấu chốt như thế này đi?

Nhưng Mạnh Giác lại không có chút nào kinh ngạc, hắn cũng đã biếtngày đó tại ngoại thành Trường An do không hiểu rõ mà có cảnh chém giết, đã chạm mặt với đám người Vu An, Thất Hỉ, như vậy hoàng đế biết hắn cóvõ công, cũng không có gì là kỳ lạ.

Hắn mỉm cười đứng dậy, tiến lên, dập đầu, tiếp chỉ.

Người thứ ba chọn ai?

Lưu Phất Lăng lạnh nhạt nhìn về phía Hoắc Quang, Hoắc Quang biết lúcnày Lưu Phất Lăng cũng đang âm thầm đánh giá, mình không thể đi một nước cờ sai lầm. Năm đó, Vệ thái tử tuyển ra thị vệ bảo vệ Lưu Bệnh Dĩ đềulà nhất đẳng cao thủ. Lưu Bệnh Dĩ thân ở ranh giới sinh tử, vì mạngsống, võ công tự nhiên phải tận tâm học. Sau đó hắn lại trà trộn trongđám giang hồ du hiệp, sở học lại càng nhiều hơn, danh hiệu "Đại ca" cũng tuyệt không phải tự nhiên mà có, cho nên Hoắc Quang và Lưu Phất Lăngđều biết Lưu Bệnh Dĩ nhất định thắng.

Hoắc Quang mặc dù đối với võ công của Mạnh Giác cũng không rõ rànglắm, nhưng Lưu Phất Lăng tuyệt đối không lấy quốc uy Đại Hán ra mà giỡnchơi, cho nên Lưu Phất Lăng đối với Mạnh Giác hiển nhiên cũng có tintưởng tất thắng, mà ông ta đối với mắt nhìn người của Lưu Phất Lăngtuyệt không chút hoài nghi.

Lưu Phất Lăng kiếm tẩu thiên phong*, chẳng những có thể hóa giải được tình cảnh không thuận lợi này, hơn nữa dựa vào thành công hôm nay,tương lai Lưu Phất Lăng muốn bổ nhiệm chức quan cho Lưu Bệnh Dĩ, MạnhGiác, ông ta cũng rất khó mở miệng phản bác.

*Kiếm tẩu thiên phongnghĩa đen là đường kiếm đi nghiêng. Kiếm pháp thường trọng công, thủngay chính diện, nhưng khi đột nhiên dùng một đường kiếm đi nghiêng cóthể khiến đối thủ luống cuống tay chân, đấu pháp hỗn loạn rơi vào thế hạ phong. Vì vậy đại ý của câu này là dùng một biện pháp khác thông thường để giải quyết vấn đề, lấy đánh bất ngờ để thắng lợi.

Tới cảnh ngộ này rồi, Hoắc Quang không dám do dự thêm nữa, đang muốnthay con cháu Hoắc gia xin ứng chiến, đột nhiên công chúa Khương tộc bên cạnh Khắc Nhĩ Tháp Tháp vẫn luôn không lên tiếng khom người hành lễ với Lưu Phất Lăng, "Hoàng đế tôn quý, A Lệ Nhã thỉnh cầu được tỷ thí trậnthứ ba."

Khắc Nhĩ Tháp Tháp trong lòng đã có an bài, không ngờ bị muội tử đoạt trước, vốn có chút không hài lòng, nhưng nghĩ lại, muội tử này là mộtcao thủ sử dụng roi, thứ hai nàng là một nữ tử, chỉ mới nghe nói nữ nhân thảo nguyên mạnh mẽ không kém gì so với nam nhân, lại chưa từng nghenói nữ tử Trung Nguyên thiện võ, người Hán nếu phái một nam tử ra, chodù thắng cũng không còn chút thể diện nào, để xem người Hán ứng đối nhưthế nào.

Lưu Phất Lăng sớm thông tuệ hơn người, cũng không so đo tới thắngthua của trận đấu thứ ba. Nếu đối phương là nam tử, tùy ý để Hoắc Quangquyết định một người nào đó của Hoắc gia xuất chiến, mấy kẻ con cháuHoắc gia, tuy rằng cuồng ngạo, nhưng võ công đích xác không tồi.

Nếu có thể thắng đương nhiên rất tốt, nếu không thể thắng cũng tốtlắm! Nhưng tự nhiên lại thành một nữ tử, chỉ cảm thấy quả thực là loliệu có chút khó khăn. Nghĩ tới mấy cung nữ Vu An tự mình dạy dỗ hẳn làcó thể dùng được, nhưng nếu hôm nay để Mạt Trà đấu võ tại tiền điện, vềsau để cho bách quan biết được một cung nữ lại biết võ, sẽ hậu hoạ vôcùng. Có lẽ chỉ có thể để mặc cho A Lệ Nhã chọn đối thủ ở trong đám nữquyến, tạm thời trở thành trò cười khắp chốn khuê môn, để cho cung nhânuống trà phẩm đàm.

Ý tưởng của hắn còn chưa định, đột nhiên nghe được một giọng nói trong trẻo:

"Hoàng thượng, nô tỳ nguyện ý tỷ thí cùng công chúa."

Vân Ca ở dưới điện nhìn thấy Lưu Phất Lăng do dự không thể quyết, bèn quyết định tự mình đồng ý tỷ thí trận này. Hứa Bình Quân muốn kéo cũngkhông kéo lại được, Vân Ca đã rời chỗ ngồi, đến điện tiền quỳ xuống chờlệnh. Lưu Phất Lăng nhìn Vân Ca quỳ trên mặt đất, trong lòng có khó xử,có ấm áp. Trong cung điện này, chung quy hắn không phải trơ trọi mộtmình ngồi trên chỗ cao.

Nhưng Vân Ca có võ công sao?

Hắn tuy rằng không rõ lắm, nhưng ở chung cùng Vân Ca lâu như vậy,biết nàng xem sách về ẩm thực, xem thi phú, đọc dã sử, nhưng chưa từngthấy nàng lật giở qua bí tịch võ công trong cung đình. Với tính cách của nàng, nếu không có hứng thú gì đó, sao lại bức bách bản thân đi làm?

Đang muốn tìm cái lấy cớ gì đó bác bỏ, lại nhìn vào mắt nàng, tất cảbiểu lộ đều là "Đáp ứng ta đi! Đáp ứng ta đi! Ta cam đoan không có việcgì." Mà Khắc Nhĩ Tháp Tháp và sứ giả tứ di đều như hổ sói nằm phục chờđợi, mắt lạnh nhìn nhất cử nhất động của hắn.

Lưu Phất Lăng đành phải đưa tay để Vân Ca đứng lên, chuẩn thỉnh cầu của nàng.

Lưu Phất Lăng đưa mắt nhìn Thất Hỉ đang đứng phía dưới, Thất Hỉ vộimượn cơ hội đến hỏi Vân Ca cần binh khí gì, dặn dò Vân Ca mấy lượt,"Trong lòng hoàng thượng sớm có tính toán, đánh không lại liền nhậnthua, nhưng cô nương ngàn vạn lần đừng làm thương tổn chính mình."

Vân Ca nét mặt tươi cười, liên tiếp gật đầu, "Đương nhiên, đương nhiên. Ta cũng sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn."

Thất Hỉ lại hỏi: "Cô nương dùng binh khí gì?"

Vân Ca gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt, "Ta còn chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ được rồi nói cho ngươi biết."

Thất Hỉ cảm giác đỉnh đầu mình có một đàn quạ đen bay qua, lau mồ hôi lạnh rời đi.

Vân Ca xuất chiến lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Ngay cảHoắc Thành Quân tinh thần sa sút, luôn hờ hững không đếm xỉa đến mọithứ, cũng buông chén rượu trong tay xuống, tâm trạng phức tạp nhìn vềphía Vân Ca.

Hứa Bình Quân thì càng không cần phải nói, lúc này ba người trên đàiđều là người thân nhất trong lòng nàng, nàng hận không thể có khả năngbay đến trên đài, cùng bọn họ sánh vai ứng chiến. Nhưng chính mình lạikhông thể giúp được chuyện gì, chỉ có thể trong lòng vừa cầu xin thầnlinh vừa cầu xin ông trời, hi vọng hết thảy bình an, thật là "Dừng lạiđúng lúc."

Vân Ca hoàn toàn xem như Mạnh Giác không tồn tại, chỉ cười hì hì hành một lễ với Lưu Bệnh Dĩ, ngồi vào bên cạnh Lưu Bệnh Dĩ, bắt đầu nhìnđông ngó tây, ngắm trên nghía dưới đánh giá A Lệ Nhã, một vẻ hoàn toànkhông hề coi trọng chuyện này, chính là bộ dáng đang vui chơi.

Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác không nói gì nhìn Vân Ca. Vân Ca công phu mèo quào thế mà cũng dám không chút xấu hổ lên đài?!

Nếu không phải đang ở chỗ này, bọn họ khẳng định sớm nắm cổ nàng, xem nàng tới từ đâu thì đem nàng ném thẳng về đó.

Trận đầu là Lưu Bệnh Dĩ đấu với Triết Xích Nhi.

Trước khi Lưu Bệnh Dĩ lên sân đấu, Mạnh Giác cười thấp giọng nói mấycâu với hắn, Lưu Bệnh Dĩ mỉm cười gật gật đầu, thong dong bước đi. Triết Xích Nhi không nặng không nhẹ nói: "Ta khi ở trên lưng ngựa giết địch,binh khí là lang nha bổng*. Dưới lưng ngựa công phu am hiểu nhất là cậnchiến đọ sức tay không, không có vũ khí. Nhưng mà ngươi có thể dùng vũkhí."

*Lang nha bổng là loại vũ khí được đúc bằng sắt, một đầu hơi phình ra, trên đó có nhiều răng nhọn.

Lưu Bệnh Dĩ lấy bộc trực thẳng thắn đối đãi với bộc trực thẳng thắncủa đối phương, chắp tay thi lễ, "Ta thuở nhỏ sở học rất hỗn tạp, nhấtthời thật không thể nói rõ am hiểu thứ gì nhất, nguyện ý cùng huynh đàitay không so tài một phen."

Triết Xích Nhi gật gật đầu, bắt đầu tấn công. Triết Xích Nhi mặc dù bộ dạng thô hào, võ công lại trong thô có tế(tinh tế).

Hạ bàn* dùng đòn trong đấu vật là "Định" và "Thiểm"(tránh),songquyền sử dụng hai đòn cận chiến là "Khoái"(nhanh) và "Triền"(quấn lấy),xuất quyền liên tiếp, nhanh chóng, hết lần này tới lần khác như sóngcuộn, cuốn lấy Lưu Bệnh Dĩ khiến cho hắn chỉ có thể né tránh những đònliên tiếp này.

*Hạ bàn: thuật ngữ trong võ thuật, chỉ phần thân thể từ eo trở xuống.

Triết Xích Nhi quả nhiên như lời hắn nói, chỉ biết hai loại công phu.

Bởi vì chỉ biết hai loại công phu này, mấy chục năm gần đây, ngượclại đã luyện tập tới thập phần nhuần nhuyễn, hạ bàn "Định" và song quyền "Khoái" đã phối hợp tới thiên y vô phùng*.

*Thiên y vô phùng: thànhngữ, nghĩa đen là áo tiên không thấy vết chỉ khâu, hàm ý chỉ một sựviệc, một thứ không chê vào đâu được.

Người có võ công tự nhiên có thể nhìn ra Triết Xích Nhi trong lúc vô ý đã kết hợp võ công người Hán, trong đơn giản có phức tạp, trong vụng về có khéo léo, các tiểu thư, phu nhân cũng không hiểu rõ về võ công, lạinhìn xem thập phần không thú vị.

Lưu Bệnh Dĩ thì không giống như vậy, chỉ thấy hắn di chuyển nhảytránh, chiêu thức khi thì đơn giản, khi thì phức tạp, khi thì sơ sàichậm chạm, khi thì mạnh mẽ dứt khoát, các tiểu thư, phu nhân nhìn xemhoa cả mắt, chỉ cảm thấy thỏa nguyện.

Vân Ca lại thập phần khó hiểu, võ công của đại ca nhìn thì đẹp đẽ vôcùng, nhưng sao lại cảm thấy huynh ấy căn bản không có dùng hết sức. Đại ca không hề giống với những người khác, sở học của huynh ấy rất hỗntạp, nhưng lại không có cảm giác tinh thông thuần thục một thứ nào. Cóđiều nàng biết Lưu Bệnh Dĩ tuyệt đối không phải người như vậy, huynh ấycó học qua rất nhiều thứ, nhưng tuyệt đối mỗi thứ đều không phải kiểuchuồn chuồn lướt nước, huynh ấy nhất định sẽ chọn cho mình một thứ tốtnhất, rồi học thành thạo nhất.

Trong nháy mắt đã hơn một trăm chiêu, Lưu Bệnh Dĩ và Triết Xích Nhiđều là lông tóc chưa tổn hại. Lưu Bệnh Dĩ vốn là đối với võ công thảonguyên có một chút hiểu biết, lúc này nhìn Triết Xích Nhi ra hơn mộttrăm chiêu, trong lòng bàn tính đã định, nói với Triết Xích Nhi: "Cẩnthận." Võ công của hắn đột nhiên thay đổi, dùng chiêu thức giống hệt với chiêu thức mà Triết Xích Nhi tấn công hắn.

Triết Xích Nhi là một người chuyên tâm, từ năm sáu tuổi học đấu vật,đều vô cùng chuyên tâm luyện tập, cũng không quan tâm trên đời còn cóngười khác công phu cao thâm hơn hay không. Mấy chục năm trở lại đây,trong bất tri bất giác, vậy mà tài nghệ đã luyện đến cảnh giới ngườingười trên thảo nguyên không ai có khả năng địch nổi. Nếu Lưu Bệnh Dĩ sử dụng công phu gì khác, hắn đều có thể giống như thường ngày, mặc kệ đối thủ ra chiêu như thế nào, mặc kệ hư chiêu thật chiêu, hắn đương nhiênlà gặp chiêu nào đánh trả chiêu ấy. Nhưng Lưu Bệnh Dĩ đột nhiên dùngchiêu thức của chính hắn đánh hắn, trong đầu Triết Xích Nhi bỗng chốc mơ hồ. Suy đoán xem hắn làm thế nào biết được công phu của mình? Hắn tiếptheo muốn ra chiêu thức gì, ta đều biết nha! Nhưng ta nên đánh như thếnào đây? Mà hắn chẳng phải cũng biết ta sẽ ra chiêu như thế nào sao? Hắn khẳng định đã có chuẩn bị, ta rốt cuộc nên đánh như thế nào đây...

Lưu Bệnh Dĩ nhân lúc Triết Xích Nhi thất thần, bất thình lình dùngchân móc, thân trên tấn công, dùng một tư thế quen thuộc nhất của đô vật – vật qua vai, khiến cho Triết Xích Nhi ngã xuống mặt đất.

Người trong đại điện đột nhiên nhìn thấy hai người sử dụng chiêu thức giống hệt như nhau đánh nhau, cũng thấy mơ hồ, mãi cho tới khi Lưu Bệnh Dĩ vật ngã Triết Xích Nhi, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng.

Lưu Phất Lăng tiên phong vỗ tay tán thưởng, mọi người lúc này mới ýthức được, Lưu Bệnh Dĩ thắng, vội lớn tiếng reo hò. Lưu Bệnh Dĩ đỡ Triết Xích Nhi đứng dậy, Triết Xích Nhi mặt đỏ ngầu, vẻ mặt mờ mịt nói: "Công phu của ngươi thật tốt, ngươi thắng."

Lưu Bệnh Dĩ biết người này giờ đây trong lòng có ám ảnh, chỉ sợ vềsau nếu còn so chiêu, chắc chắn không tự tin như trước. Võ công củaTriết xích Nhi vô cùng giỏi, hắn lại vô cùng chuyên tâm, đã ngầm đạt tới cảnh giới tối cao "Thủ" tự trong võ học. Chỉ cần hắn tâm bất loạn,người khác muốn đánh ngã hắn, tuyệt không dễ dàng.

Lưu Bệnh Dĩ đối với Triết Xích Nhi rất có hảo cảm, vốn định mở miệnggiải thích, cảnh tỉnh đối phương. Không phải ta đánh thắng ngươi, mà làchính ngươi tự thua trước. Nhưng lại nghĩ đến, cho dù Triết Xích Nhi cógiỏi như thế nào, dù sao cũng là người Khương, nếu tương lai hai nướcgiao chiến, Triết Xích Nhi sơ hở chính là cơ hội của người Hán. Hắn đành ảm đạm cười, khom người hành lễ xong, xoay người rời đi.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp miễn cưỡng cười, hướng Lưu Phất Lăng cất lời chúc mừng.

"Dũng sĩ Hán triều quả nhiên tài giỏi."

Lưu Phất Lăng vẫn chưa biểu lộ sắc mặt vui mừng, vẫn bình thường lạnh nhạt hệt như trước đó, "Bản lĩnh của thảo nguyên cũng rất cao minh,trẫm là lần đầu tiên nhìn thấy tài nghệ cao siêu như thế khi đấu vật."

Bởi vì hắn chân thành, làm cho người nghe lập tức cảm nhận được hắnthật tình khen ngợi. Khắc Nhĩ Tháp Tháp nghĩ đến Triết Xích Nhi tuy rằng thua, nhưng lại thua dưới chính chiêu thức của bọn họ, cũng không phảibị chiêu thức của người Hán đánh bại, trong lòng dễ chịu vài phần, quaysang nói với Mạnh Giác:

"Ta muốn cùng ngươi tỷ thí trận thứ hai."

Mạnh Giác vốn tưởng rằng Khắc Nhĩ Tháp Tháp với vương tử chi tôn, lần này lại dẫn theo dũng sĩ, có chuẩn bị mà đến, sẽ không lên đài tỷ thí,không ngờ đối phương chủ động muốn thi đấu.

Nhưng nếu đối phương đã lên tiếng, hắn chỉ có thể mỉm cười hành lễ: "Tạ điện hạ chỉ giáo."

Vân Ca không nhìn trên đài, ngược lại cười hì hì hỏi Lưu Bệnh Dĩ:"Đại ca, huynh rốt cuộc am hiểu công phu gì thế? Muội ở dưới đài mở tomắt nhìn tới nửa ngày cũng không tìm ra nửa điểm manh mối. Đại ca, huynh cũng quá 'thâm tàng bất lộ' (giấu tài quá kỹ)!"

Lưu Bệnh Dĩ đối với lời khen ngợi của Vân Ca lại có chút không hàilòng, tức giận nói: "Có thời gian, suy nghĩ xem lát nữa khi thua rồi làm sao giữ lại chút thể diện."

"Quá coi thường người khác, nếu muội thắng thì sao?"

Lưu Bệnh Dĩ nghiêm túc cẩn thận đánh giá Vân Ca từ đầu đến chân mộthồi, cuối cùng phán một câu: "Sau khi tàn tiệc, nhanh chóng đi gặp đạiphu, bệnh mộng du đã vô cùng nghiêm trọng!"

Vân Ca hừ một tiếng, không hề để ý đến hắn. Một hồi lâu sau, lại nghe thấy Lưu Bệnh Dĩ gọi nàng, cẩn thận dặn dò: "Vân Ca, chỉ là một tròchơi thôi, không cần phải cho là thật. Nếu chơi không được, thì nhớ rõphải hét lớn không chơi nữa."

Vân Ca biết hắn lo lắng cho mình, gật gật đầu, "Muội biết rồi. Đa tạ đại ca quan tâm."

Lưu Bệnh Dĩ hừ lạnh, "Người quan tâm tới muội quá nhiều, ta mới chẳng thèm quan tâm tới muội. Hoàng thượng còn ngồi ở trên kia, muội tuyệtđối không có nguy hiểm. Ta chỉ quan tâm tới cái mạng nhỏ của Mạnh Giác.Ta sợ hắn sẽ nhịn không được, trái với quy định, vọt lên đài cứu người."

Vân Ca cười "Xì" một tiếng giễu cợt, không nói chuyện cùng Lưu Bệnh Dĩ nữa.

Thời gian bọn họ nói chuyện, Mạnh Giác và Khắc Nhĩ Tháp Tháp đã động thủ.Một người sử dụng kiếm, một người sử dụng đao. Một người chiêu thức linh hoạt phóng khoáng, như tuyết rơi từ cửu thiên, tựa như múa lượn tronggió, một người chiêu thức trầm ổn hung mãnh, giống như ác hổ hạ sơn,trường xà xuất động.

Lưu Bệnh Dĩ nhìn một hồi, mày dần dần nhíu lại.

Khương tộc đã thua một trận rồi, Khắc Nhĩ Tháp Tháp nếu như tiếp tụcthua, ba trận tỷ thí, hai trận thua, cho dù A Lệ Nhã thắng Vân Ca, nhưvậy Khương tộc cũng là thua. Khắc Nhĩ Tháp Tháp vì vãn hồi bại cục, càng không tiếc bất kỳ giá nào, quyết tâm không thắng không được.

Võ công của Mạnh Giác và Khắc Nhĩ Tháp Tháp hẳn là sàn sàn như nhau,nhưng Mạnh Giác cơ trí hơn người, đánh nhau không chỉ là đọ sức về võcông mà còn là đọ sức về trí lực, cho nên Mạnh Giác vốn có bảy phầnthắng.

Nhưng Khắc Nhĩ Tháp Tháp lúc này quyết dùng tới đấu pháp đập nồi dìmthuyền*, làm cho Mạnh Giác chỉ có thể dùng thực lực mà đánh. Cuối cùngcho dù thắng, chỉ sợ cũng phải trả giá...

*Đập nồi dìm thuyền: theotích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hếtthuyền, đập vỡ nồi để binh sĩ thấy không có đường lui, quyết tâm phảiđánh thắng. Câu này ý chỉ quyết đánh đến cùng.

Vân Ca vốn không muốn nhìn trận đánh nhau trên đài, nhưng nhìn thấyLưu Bệnh Dĩ thần sắc càng ngày càng nghiêm trọng, vội liếc mắt nhìn lênđài. Nhìn nhìn, cũng là mặt cau mày nhíu. Ta nhìn thấy người khác vấtvả, nhưng người ở trong hoàn cảnh đó còn vất vả hơn rất nhiều.

Mạnh Giác không ngờ đến Khắc Nhĩ Tháp Tháp tính tình lại có thể cương liệt một cách cực đoan như vậy, với vương tử chi tôn, vậy mà lại dùngđấu pháp liều mạng. Thế này thì đâu còn là "Biết dừng đúng lúc" như vừaluận bàn? Căn bản là đang chiến đấu cùng kẻ thù không đội trời chung.

Hơn nữa lại còn vô cùng khó xử, đó là Khắc Nhĩ Tháp Tháp có thể đảthương hắn, nhưng hắn lại không thể đả thương Khắc Nhĩ Tháp Tháp. KhắcNhĩ Tháp Tháp làm hắn bị thương, thậm chí giết hắn, cùng lắm chỉ cần một hồi giải thích, xin lỗi nhận tội, nhưng nếu hắn làm Khắc Nhĩ Tháp Thápbị thương, lại khiến cho Khương tộc viện cớ, châm ngòi các tộc ở Tây Vực tấn công Hán triều.

Hắn đã từng ở Tây Vực một thời gian rất dài, đối với dân tình nơitiếp giáp giữa Hán triều và các quốc gia Tây Vực thập phần hiểu biết.Bởi vì mấy năm liên tục chinh chiến, hơn nữa trước đó việc cai trị củaquan viên Hán triều hỗn loạn, quan viên Hán triều khu vực biên giới đốivới các tộc Tây Vực ức hiếp bóc lột vô cùng tàn khốc hà khắc, một sốquốc gia Tây Vực đối với Hán triều oán hận chất chứa đã sâu. Nếu biếtvương tử Khương tộc đường xa đi tới, hảo tâm chúc mừng tân niên Hántriều, lại bị quan lại Hán triều đả thương, chỉ sợ một đốm lửa nhỏ tạothành đám cháy lớn, chỉ một chút không cẩn thận sẽ biến thành đại hỏacháy lan khắp đồng cỏ.

Võ công của Mạnh Giác chủ yếu là học được tử sát thủ Tây Vực, côngphu thực sự của hắn căn bản không thích hợp thi đấu thời gian dài, chútrọng nhất chính là dùng phương pháp đơn giản nhất, tiết kiệm thể lựcnhất giết chết đối phương.

Nếu thực luận công phu giết người, Khắc Nhĩ Tháp Tháp căn bản khôngđáng để Mạnh Giác giết. Có điều sát chiêu thực sự, một chiêu Mạnh Giáckhông thể dùng, chỉ có thể dựa vào nhiều năm gian khổ luyện tập, hóagiải sát chiêu của Khắc Nhĩ Tháp Tháp

Trận này Mạnh Giác so đấu, càng đánh càng hung hiểm vạn phần. Mộtngười xuất đao không chút lưu tình, một người đường kiếm luôn luôn kiêng dè, nhiều lần đao của Khắc Nhĩ Tháp Tháp đều đã kề sát tới chỗ hiểmtrên người Mạnh Giác, nữ tử dưới điện sợ tới mức thất thanh kinh hô.

Kiếm thế của Mạnh Giác bị Khắc Nhĩ Tháp Tháp ép tới càng lúc càngyếu. Khắc Nhĩ Tháp Tháp đấu tới hơn hai trăm chiêu, trong lòng đã vôcùng không kiên nhẫn, đôi mắt híp lại, lộ ra một nụ cười tàn khốc, đường đao vung ra rồi thu lại, chỉ bảo vệ bên trái thân thể phải đối mặt vớiđường kiếm của Mạnh Giác, tránh cho Mạnh Giác đâm vào chỗ hiểm yếu củahắn, cho dù thân dưới không hề phòng thủ, đúng là liều mạng dù cho chính mình trọng thương, cũng muốn vung đao chém giết Mạnh Giác.

Loan đao thẳng tắp một đường vung thẳng, hướng tới cổ Mạnh Giác, tốcđộ cực nhanh. Nhưng Mạnh Giác lại chớp được thời cơ nhanh hơn một chớpmắt so với hắn. Tuy rằng chỉ một chớp mắt, nhưng cũng đủ để trước khiđao của hắn lướt tới cổ mình, đổi kiếm từ tay phải sang tay trái, lợidụng sai lầm của Khắc Nhĩ Tháp Tháp, theo phương hướng hắn chưa từng dựliệu, mũi kiếm đâm thẳng phía trái tim Khắc Nhĩ Tháp Tháp.

Ranh giới sinh tử chỉ trong nháy mắt.

Thân thể Mạnh Giác chịu qua khổ luyện đã đưa ra lựa chọn trước tâmtrí của hắn. Tay phải quăng kiếm, tay trái đón kiếm. Không thể tưởngtượng nổi, thậm chí là một chiêu kiếm pháp cực kỳ khó coi, chỉ là rấtnhanh, nhanh tới mức làm cho người ta khó có thể tưởng tượng ra được,nhanh tới mức làm cho người ta không thể thấy rõ ràng được.

Mũi kiếm đâm thẳng phía trái tim Khắc Nhĩ Tháp Tháp.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp đột nhiên phát giác tay trái của Mạnh Giác tựnhiên lại cầm kiếm, hơn nữa lúc này mới ý thức được tốc độ kiếm pháp của Mạnh Giác trước đó chậm biết bao nhiêu. Trong mắt Mạnh Giác là bìnhtĩnh tới cực điểm cùng lãnh khốc vô tình.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp nhớ tới Cô lang trên thảo nguyên khiến cho thợ săn sợ hãi nhất. Cô lang là một con sói nhỏ may mắn sống sót khi thợ săngiết hại bầy sói, con sói nhỏ đó một khi lớn lên, sẽ trở thành Cô langtàn nhẫn lãnh khốc nhất.

Đồng tử của Khắc Nhĩ Tháp Tháp đột nhiên co rút lại, biết là hắn đãphạm vào sai lầm. Mà là sai lầm phải trả giá quá lớn... chính là cáichết!

Một thanh đao nhanh như sao xẹt qua, khí thế như sấm sét, vù vù bổ về phía cổ Mạnh Giác. Một mũi kiếm giống như tia chớp, giống như độc xà ẩn thân, lặng yên không một tiếng động đâm thẳng tới hướng trái tim KhắcNhĩ Tháp Tháp. Trong mắt Mạnh Giác, trong lãnh khốc của loài thú sănmồi, đột nhiên hiện lên một tia mê man và chần chờ, còn có...

Thương xót?!

Khắc Nhĩ Tháp Tháp không thể tin được!

Mạnh Giác bỗng nhiên ngầm mạnh mẽ áp chế mũi kiếm, tránh hướng tráitim Khắc Nhĩ Tháp Tháp, đường kiếm hướng về phía sườn Khắc Nhĩ ThápTháp.

Đao của Khắc Nhĩ Tháp Tháp vẫn bổ về phía cổ Mạnh Giác như trước. Ánh mắt Mạnh Giác đã không còn nhìn Khắc Nhĩ Tháp Tháp, cũng không quan tâm tới trận tỷ thí này nữa, hắn chỉ bình tĩnh lạnh nhạt nhìn về hướngkhác.

"Không được!"

Một tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp bừng tỉnh, đột nhiên thu lực, đao dừng lại ở cổ Mạnh Giác, trên lưỡi đao đã có máu tươi thấm ướt.

Nếu hắn vừa rồi chậm thu lực một chút, đầu Mạnh Giác cũng đã bay ra,mà hắn nhiều nhất là bị thương vùng bụng, hoặc là căn bản sẽ không bịthương, bởi vì mũi kiếm của Mạnh Giác mới vừa chạm vào da thịt của hắn,đã ngừng dùng lực.

Trong khoảnh khắc Mạnh Giác thay đổi đường kiếm, khi kết cục đã định, Mạnh Giác tựa hồ đã khinh thường không muốn tiếp tục vì chuyện này màlãng phí tinh lực thêm nữa, toàn bộ tâm trạng của hắn dường như cũng dồn vào trong ánh mắt, nhìn chăm chú vào một nơi khác. Khắc Nhĩ Tháp Thápkinh ngạc nhìn Mạnh Giác, trước nam nhân này quan sát nghiên cứu cânnhắc, kinh hoàng thấy được trong ánh mắt Mạnh Giác vướng bận tình cảmdịu dàng.

Mạnh Giác lập tức phát hiện, mỉm cười nhìn về phía Khắc Nhĩ ThápTháp, nhu tình vướng bận trong mắt rất nhanh tan biến, chỉ còn lại tốiđen như mực, không ai có thể nhìn thấy hiểu được hắn đang suy nghĩ gì.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp hoàn toàn không thể hiểu nổi Mạnh Giác. Ngắn ngủichỉ trong chớp mắt, trong mắt người nam nhân này lưu chuyển quá nhiềucảm xúc, mâu thuẫn tới mức hắn khó có thể tin tưởng được người mà hắnnhìn thấy là cùng một người.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp đột nhiên vô cùng cấp bách muốn biết, thứ mà namtử này chăm chú nhìn chính là thứ gì. Hắn lập tức quay đầu, theo tầm mắt Mạnh Giác vừa rồi đảo qua một lần. Một nữ tử đứng ngơ ngác ở dưới đài,ánh mắt mở to, bình tĩnh nhìn Mạnh Giác, miệng vẫn còn mở lớn, nói vậyvừa rồi tiếng kêu thảm thiết chính là của nàng. Trong ánh mắt của nàngcó lo lắng, có sợ hãi, ẩn ẩn còn có nước mắt.

Trong đầu Vân Ca vẫn quanh quẩn hình ảnh vừa rồi nhìn thấy đao củaKhắc Nhĩ Tháp Tháp bổ về phía Mạnh Giác. Nàng không biết mình có kêu lên sợ hãi hay không, chỉ nhớ rõ chính mình dường như đứng bật dậy, lập tức xông ra ngoài, sau đó...

Nàng cũng không biết mình tại sao lại một mình đột ngột đứng trước đài thi đấu. Nàng nhìn thấy gì trong mắt Mạnh Giác?

Nàng chỉ cảm thấy lúc đó trong một chớp mắt, nàng nhìn thấy hết thảy, làm cho nàng đau lòng như dao cắt. Nhưng sau đó nhìn lại thì...

.... Không hề thấy gì hết.

Ánh mắt Mạnh Giác vẫn giống như mọi khi, là bình tĩnh ôn hòa, nhưng không có tình cảm ấm áp mà tối đen như mực.

Vân Ca đột nhiên quay đầu, lại đụng phải ánh mắt của một người khác.Lưu Phất Lăng cô đơn một mình ngồi ở trên cao, im lặng nhìn nàng. Vừarồi, toàn bộ hắn đều thấy được sao?

Thấy được bản thân nàng thất thố, thấy được bản thân nàng không khống chế được, thấy được hết thảy. Nàng nhìn không rõ ánh mắt của hắn, nhưng nàng sợ hãi trong mắt của hắn có một vết rạn.

Vết rạn này của hắn cũng rơi vào trong lòng nàng. Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình đứng ở chỗ này vô cùng chói mắt, vội đi bước một lui về chỗngồi, áy náy, khổ sở trong lòng ép tới khiến nàng có chút không thở nổi.

Lại thấy hắn khe khẽ lắc đầu với nàng, ý bảo nàng không cần như thế.Hắn có thể hiểu được, nàng tựa hồ cũng có thể cảm nhận được trong ánhmắt hắn là khuyên giải, là an ủi. Vân Ca trong lòng chua xót, cảm độngđan xen lẫn lộn, tư vị khó tả xiết.

Cả điện lặng ngắt như tờ, kim rơi cũng có thể nghe rõ tiếng.

Rất nhiều người hoặc bởi vì không hiểu võ công, hoặc bởi vì nguyênnhân do khoảng cách, góc độ, căn bản không có thấy rõ ràng xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy kiếm của Mạnh Giác đâm về phía bên sườn Khắc Nhĩ Tháp Tháp, mà đao của Khắc Nhĩ Tháp Tháp chém vào cổ Mạnh Giác. Chỉ có Vu An trên cao nhìn xuống thấy rõ ràng hết thảy, còn có Lưu Bệnh Dĩ ngồi ngay trước mắt nửa nhìn nửa đoán hiểu được vài phần.

A Lệ Nhã không rõ ca ca cũng đã thắng, vì sao lại luôn luôn ngẩnngười? Nàng đứng lên nói với Lưu Phất Lăng: "Hoàng thượng, đao của vương huynh đã chém vào chỗ hiểm trên người Mạnh Giác, vương huynh nếu khôngngừng đao lại, Mạnh Giác khẳng định sẽ chết, như vậy kiếm của Mạnh Giáccho dù đâm đến vương huynh, cũng chỉ có thể gây cho vương huynh vếtthương nhẹ."

Lưu Phất Lăng mắt nhìn Vu An, Vu An gật gật đầu. A Lệ Nhã nói hoàntoàn chính xác, chỉ không nhắc tới một điểm, nhưng điểm này ngoại trừMạnh Giác, không có bất kỳ người nào thực sự hiểu được.

Lưu Phất Lăng tuyên bố: "Trận tỷ thí này, vương tử Khương tộc chiến thắng. Trẫm tạ vương tử đao hạ lưu tình."

Mạnh Giác thản nhiên chắp tay hành lễ với Khắc Nhĩ Tháp Tháp, rồixoay người bước xuống đài. Thái y vội ra nghênh đón, giúp hắn băng vếtthương cầm máu. Khắc Nhĩ Tháp Tháp khóe môi giật giật, nhưng lại khôngnói được câu nào, sắc mặt không vui vẻ chút nào nhảy xuống đài thi đấu,ngồi trở lại vị trí của mình.

Lưu Bệnh Dĩ nhìn sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoảng hốt của Vân Ca, lại nhìn sang Lưu Phất Lăng mặt không biến sắc ở bên kia, thở dài, "Vân Ca, muội còn có thể tỷ thí hay không? Nếu không thể. . ."

Vân Ca hít một hơi thật sâu, giữ vững tinh thần, cười nói: "Tại saolại không thể? Hiện tại hoàn toàn phải dựa vào muội! Nếu không có muội,để xem mấy người làm sao bây giờ?"

Lưu Bệnh Dĩ cười khổ, vốn tưởng rằng cục diện nhất định thắng lợi lại có thể có sai lầm.

"Vân Ca, ngàn vạn lần không được miễn cưỡng!"

Vân Ca cười gật gật đầu, như mây bay nước chảy phi thân tới trướcđài, trong lúc một chân nhấn xuống đất, cùng lúc tay mượn lực ở trênđài, thân mình bay lên, giống như tiên hạc nhẹ nhàng bay liệng, phiêunhiên đáp xuống đài thi đấu.

A Lệ Nhã nhìn tư thế Vân Ca lên đài, khẽ gật đầu. Động tác của Vân Ca thập phần đẹp đẽ linh hoạt, hiển nhiên đã được cao thủ chỉ dạy, xem ralà một người rất đáng thi đấu.

Nhưng mà, nếu A Lệ Nhã biết được chân tướng là...

Võ công Vân Ca học được tốt nhất chính là công phu khinh công dichuyển nhảy tránh, mà trong công phu khinh công học được tốt nhất lạichính là leo cây trèo tường. Hơn nữa một tư thế lên đài vừa rồi kia,nhìn như tùy ý, kỳ thật là lúc Vân Ca ngồi ở dưới đài, từ những gì đãnhìn thấy, đến dự tính, đem tất cả mọi thứ phụ mẫu, huynh trưởng, bằnghữu và những người khác đã dạy nàng, toàn bộ nghĩ lại trong đầu một lần, tỉ mỉ chọn lựa một tư thái đủ "Thể hiện mị lực" nhất.

Phỏng chừng A Lệ Nhã biết được điều này, với kiêu ngạo của nàng ta,chỉ sợ sẽ lập tức yêu cầu Lưu Phất Lăng đổi người, tìm một người đánggiá nhất lên đấu với nàng ta.

A Lệ Nhã nhẹ nhàng vung roi da, roi ngựa trong tay phát ra một tiếng "Vụt".

"Đây chính là binh khí của ta. Của ngươi đâu?"

Vân Ca gãi đầu, nhíu mày suy tư, bộ dáng thập phần khó xử. A Lệ Nhãcó chút không kiên nhẫn, "Vấn đề này rất khó trả lời sao? Ngày thườngngươi dùng vũ khí gì, hay dùng cái gì khác?"

Vân Ca cười thật có lỗi: "Ta dùng nhiều loại vũ khí lắm, nhất thời khó có thể quyết định. À... Hay dùng loan đao đi!"

Loan đao mặc dù là binh khí dân tộc du mục thường dùng nhất, nhưngcũng là binh khí rất khó luyện tốt, Vân Ca lại dám dùng loan đao đốiđịch, có lẽ võ công cũng không kém. Nghe ý tứ trong lời Vân Ca, võ nghệcủa nàng còn thập phần uyên thâm, A Lệ Nhã gặp được cao thủ, nội tâm đềphòng, nên không dám tùy tiện nổi nóng.

Vân Ca vừa cười hì hì vừa nói: "Người Hán rất ít dùng loan đao, chỉsợ trong lúc nhất thời khó tìm, vừa vặn công chúa lại có loan đao, cóthể cho ta mượn dùng không?"

Bên hông A Lệ Nhã có đeo một thanh loan đao, nàng nghe vậy, không nói tiếng nào cởi loan đao đeo bên hông xuống, đưa cho Vân Ca. Trong lòngnàng lại càng thêm cẩn thận. Vân Ca chẳng những tài cao, hơn nữa tâm tưtinh tế, không lưu lại cho bản thân chút nguy cơ không cần thiết nào.

Lưu Bệnh Dĩ có chút choáng váng.

Vân Ca không dụ địch sơ suất, ngược lại còn đang tiến sát từng bước tới chỗ địch?

Lưu Bệnh Dĩ buồn bực, sau khi hỏi Mạnh Giác miệng vết thương đã đượcbăng bó cẩn thận chưa, mới tới ngồi cạnh hắn hỏi: "Vân Ca muốn làm cáigì? Muội ấy còn ngại người ta võ công không đủ cao sao?"

Mạnh Giác vẻ mặt không thấy chút tươi cười nào như mọi khi, xụ mặt nói: "Không biết."

Vân Ca ngắm nghía thanh loan đao cầm trên tay.

"Công chúa, trận tỷ thí vừa rồi thật sự rất dọa người. Công chúa ngày thường mỹ mạo như thế, nhất định không muốn bị một người không cẩnthận, khiến cho trên mặt mình lưu lại vết sẹo. Ta cũng đang trong tuổixuân xanh, học được tình ca còn chưa có hát cho người trong lòng ngheđâu! Bất luận là chàng nhận hay không nhận, ta cũng không muốn tình ýtrong lòng còn chưa có biểu đạt đã chết yểu. Không bằng chúng ta đấu văn đi! Vừa có thể tỷ thí võ công cao thấp, cũng có thể tránh đi thương tổn không cần thiết..."

Nghe thấy tiếng nói coi thường, khinh rẻ từ chỗ ngồi của nữ quyếnphía sau, Lưu Bệnh Dĩ hoàn toàn triệt để bị Vân Ca làm choáng váng. VânCa rốt cuộc là muốn làm gì?

Tuy là ngay lần đầu tiên gặp mặt đã biết, nhưng hóa ra bản lĩnh nóidối không chớp mắt của nha đầu kia lại cao tới như vậy. Nếu nàng xướngtình ca, lại có người không chịu nhận hay sao?

Lưu Bệnh Dĩ cười khổ.

A Lệ Nhã nghĩ đến trận tỷ thí vừa rồi của ca ca, lại liếc mắt nhìnđến vết thương trên cổ Mạnh Giác, nghĩ mà có chút rùng mình. Nàng tuyrằng quen rùng roi, nhưng dù sao roi không thể so sánh với loan đao sắcbén. Loan đao trong tay Vân Ca là khi sinh nhật mười ba tuổi của nàng,phụ vương tìm thợ thủ công tốt nhất Đại Thực* rèn cho nàng làm lễ thànhnhân, sắc bén vô cùng.

*Đại Thực: tên một vương quốc cổ đại ở Trung Quốc.

Thấy động tác lên đài vừa rồi của Vân Ca, bản lĩnh khinh công củanàng tất nhiên hết sức lợi hại, bản thân mình lại bởi vì từ nhỏ đã lớnlên trên lưng ngựa, nên công phu hạ bàn rất yếu.

Nếu trên mặt thực bị như Vân Ca vừa nói...

Vậy không bằng coi như đã chết!

Hơn nữa câu kia của Vân Ca "Học được tình ca còn chưa có hát chongười trong lòng nghe", chạm đến tâm tư thiếu nữ trong lòng nàng, nàngchỉ cảm thấy trong đầu suy nghĩ rối loạn, nội tâm là năm phần chua xót,năm phần bừng tỉnh. Tình ca của nàng cũng chưa được hát cho người tronglòng nghe qua, bất luận chàng có nhận hay không nhận, ít nhất cũng phảihát cho chàng nghe một lần. Nếu tỷ thí bị thương, dung mạo bị hủy, nànglại càng không có dũng khí hát tình ca, cả đời này, chỉ sợ người ấy cănbản sẽ không biết còn có một người. . .

(Về người trong lòng công chúa A Lệ Nhã sẽ được bật mí trong chương 11, trong lúc đó có bạn nào rảnh rỗi cứ đoán thử nhé.)

A Lệ Nhã lạnh lùng nghiêm mặt hỏi: "Đấu văn là như thế nào?"

Vân Ca cười tủm tỉm nói: "Chính là ngươi đứng ở một bên, ta đứng ởmột bên. Ngươi ra một chiêu, ta lại ra một chiêu, hai bên cùng so chiêu. Như vậy vừa có thể tỷ thí cao thấp, cũng sẽ không làm bị thương lẫnnhau."

Nghe được lời này, Mạnh Giác biết Vân Ca đã dẫn cô công chúa này vàobẫy của nàng, nhưng vẫn nhíu mày suy tư nói với Lưu Bệnh Dĩ: "Nếu khôngcó gì bất ngờ, Vân Ca sẽ thắng."

"Nếu như công phu của Vân Ca bị bóc trần, như thế nào. . ." Lưu BệnhDĩ đột nhiên ngộ đạo, "Sư phụ của Vân Ca hoặc là người thân của nànghoặc là cao thủ? Như vậy công phu của nàng cho dù có hỏng bét, nhưng từnhỏ đến lớn đều được chứng kiến, bản thân nàng lại thông minh, chiêuthức ghi nhớ được hẳn là rất nhiều. Cho nên nếu không dùng nội lực,không có chiêu thức của đối phương bức bách, nàng cũng có thể làm bộ đem những chiêu thức đó đều khoa chân múa tay thể hiện."

Mạnh Giác có chút cười nhạt, "Trong nhà nàng, chỉ có nàng là đồ ngốc, nha hoàn bên người Tam ca nàng cũng có thể thoải mái mà đánh bại KhắcNhĩ Tháp Tháp."

Lưu Bệnh Dĩ thất kinh, mặc dù đoán được xuất thân của Vân Ca hẳn làbất phàm, nhưng là lần đầu tiên biết hóa ra là bất phàm tới như thế! Lúc này đột nhiên trở nên tò mò cha mẹ Vân Ca rốt cuộc là hạng người gì, và tại sao Vân Ca lại một mình chạy tới Trường An.

A Lệ Nhã cân nhắc một hồi, cảm thấy được chủ ý này ngược lại cũng cóchút thú vị, giống như đã thông suốt đồng ý, "Khi đấu võ, không chỉ cóso chiêu thức, còn so cả tốc độ, chiêu thức có tinh diệu, nhưng nếu tốcđộ chậm, cũng chỉ còn đường chết."

Vân Ca vội nói: "Công chúa nói vô cùng có lý.", lại bắt đầu cau mày suy tư.

A Lệ Nhã thật sự lười đợi Vân Ca thêm nữa, nói: "Lấy cách tính thờigian bằng đồng hồ nước* của Hán triều các ngươi. Trong thời gian ba vạch nước phải ra chiêu, nếu như không thể tính là thua."

*Đồng hồ nướclà một dụng cụ đo thời gian cổ đại, nguyên tắc đại loại giống như đồnghồ cát. Nước được đựng trong một cái bình bằng đồng, bình này có khắcnhiều vạch, dưới bình có đục một lỗ nhỏ để nước chảy ra, chảy hết 1 vạch thì tính là 1 khoảng thời gian. Do không có tài liệu tiếng Việt nênmình chỉ giải thích cơ bản vậy thôi.

Vân Ca cười nói: "Ý kiến hay. Cứ như lời công chúa mà định. Công chúa muốn chọn đứng bên nào?"

A Lệ Nhã sửng sốt, ta còn chưa có nói đồng ý mà? Chúng ta dường nhưđang nghiên cứu xem đấu văn có tính khả thi hay không, như thế nào đãbiến thành lời nói đã định? Nhưng mà cũng đích xác không có gì không ổn, đành trầm mặc gật đầu, thối lui đến một bên đài thi đấu.

Vân Ca cũng lui lại mấy bước, đứng ở một bên khác. Hai thái giám nâng một cái đồng hồ nước bằng đồng tới, đặt vào một góc đài thi đấu, dùngđể tính thời gian.

Vân Ca cười hỏi: "Ai xuất chiêu trước đây? Không bằng rút thăm đi.Đương nhiên, để công bằng, người viết ký hiệu, hai phe chúng ta mỗi bêncử ra một người..."

Vân Ca cẩn thận quá đáng đã làm cho A Lệ Nhã tính cách hào sảng kiêungạo khó mà chịu được, không nhịn thêm được nói: "Thắng bại cũng khôngchỉ nhờ có một chiêu thức này. Ta cho ngươi xuất chiêu trước."

Vân Ca chờ chính là những lời này của nàng ta. Nếu A Lệ Nhã xuấtchiêu trước, Vân Ca thật sự rất không có lòng tin với bản thân. Nàng tuy rằng trong đầu có rất nhiều chiêu thức thượng vàng hạ cám, nhưng mànhững chiêu thức này đều chỉ trong giới hạn đã thấy qua, đại khái chỉmới khoa tay múa chân, chưa từng có kinh nghiệm đấu với người khác, cănbản không xác định được chiêu thức nào có thể khắc chế được chiêu thứcnào, lại chỉ có thời gian ba vạch nước, như vậy không xác định rõ ràngđược, nàng e rằng sẽ thua.

Nhưng, một khi nàng được xuất chiêu trước, tất cả đều không giống như vậy.

A Lệ Nhã cho rằng ai xuất chiêu trước cũng không quan trọng, phải nói rằng A Lệ Nhã nhận thức hoàn toàn chính xác, có điều Vân Ca sắp sử dụng là bộ đao pháp mà khi Tam ca nàng đấu võ với A Trúc, Tam ca đã sáng chế ra.

Năm ấy, Tam ca do bệnh nằm trên giường tĩnh dưỡng, khi nhàn rỗithường thường một mình loay hoay với bàn cờ vây. Vân Ca cũng chính trong khoảng thời gian đó mới chính thức học cách chơi cờ vây, lúc trước nàng luôn không thích chơi, cảm thấy rất hao tổn trí não. Nhưng bởi vì muốnTam ca giải khuây, cho nên mới chịu nghiêm túc chính thức học hỏi, đồng ý chơi thực sự nghiêm túc.

Tam ca từ một năm trước đó đã đồng ý với A Trúc, sẽ cùng nàng ấy tỷthí một lần, A Trúc vì có thể cùng Tam ca tỷ thí, đã khổ luyện nhiềunăm, không nghĩ khi nguyện vọng được trở thành sự thật, Tam ca lại không thể cử động.

Vân Ca vốn cho là giao hẹn của bọn họ hẳn là không thể thực hiệnđược, hoặc là hoãn lại lần sau, nhưng không ngờ Tam ca nói là nhất địnhsẽ thực hiện, đã hứa thì phải giữ lời, mà A Trúc cũng là một quái nhân,cho nên hai người này khi đấu võ, chẳng qua cũng chỉ so chiêu thức. Tamca ở trên giường ra chiêu, A Trúc đứng ở bên cạnh ra chiêu đối lại.

Lúc mới bắt đầu, A Trúc hồi chiêu tốc độ cực nhanh, nhưng càng về sau lại càng chậm, thậm chí biến thành Vân Ca và Tam ca hạ xong một bàn cờvây, A Trúc mới nghĩ ra chiêu tiếp theo như thế nào.

A Trúc lao tâm khổ tứ xuất ra chiêu thức, mới vừa chém ra, Tam ca lại giống như đã sớm biết, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, đã đưa tayxuất chiêu tiếp theo, A Trúc sắc mặt như đất. Vân Ca ở bên cạnh quansát, chỉ cảm thấy Tam ca quá vô tình, A Trúc thật đáng thương. Tam cavừa chơi cờ vây với nàng, vừa ăn đồ ăn nàng làm, vừa uống ưu đàm tửu Nhị ca phái người đưa tới.

Mà A Trúc lại không ăn không uống suy nghĩ gần một ngày, nhưng A Trúc nghĩ ra chiêu thức gì, Tam ca chỉ tùy tiện khoa tay múa chân một cái là phá giải, Vân Ca thầm muốn hét lên, "Tam ca, huynh thật xấu xa, ít racũng phải để ý tới tâm tình thiếu nữ của người ta chứ! Ít nhất làm bộsuy nghĩ một chút rồi mới xuất chiêu."

Cuối cùng kết quả trận tỷ thí là, khi một chiêu thức A Trúc suy nghĩba ngày, lại bị Tam ca tùy ý vung tay phá giải, A Trúc nhận thua. Saukhi A Trúc nhận thua, Tam ca hỏi A Trúc: "Ngươi cảm thấy ngươi nên nhậnthua khi nào? Ngươi làm lãng phí của ta bao nhiêu thời gian?"

A Trúc trả lời: "Mười ngày trước, khi thiếu gia ra chiêu thứ bốn mươi."

Tam ca lạnh lùng nhìn A Trúc, "Mười một ngày trước. Khi ngươi rachiêu thứ chín, ngươi nên nhận thua. Đây là bởi vì lần này ta cho ngươira chiêu thứ nhất trước, nếu ta ra chiêu thứ nhất, ngươi chỉ trong bachiêu, kết cục thua đã định."

A Trúc ngây ra như phỗng nhìn Tam ca. Tam ca không hề để ý tới ATrúc, bảo Vân Ca tiếp tục đặt cờ. Tam ca vừa chơi cờ cùng Vân Ca, vừathản nhiên nói: "Đau ốm ở trên giường, cũng sẽ có thu hoạch ngoài ýmuốn. Cùng người khác so chiêu, bình thường đều là gặp chiêu thức củađối phương, phán đoán xem mình nên ra chiêu gì. Sau khi có kinh nghiệmđánh nhau phong phú, có thể dự đoán trước được đối thủ sẽ ra năm chiêutiếp theo là gì, cho dù là cao thủ của môn phái nào, nếu như có thể đoán trước mười chiêu, ngươi đều thắng được hắn. Mà nếu quả thực có thể dựliệu được toàn bộ chiêu thức của đối thủ, thậm chí còn làm cho đối thủdựa theo suy nghĩ của ngươi mà xuất chiêu đấy."

A Trúc giống như vừa hiểu vừa không nhìn về phía Tam ca và Vân Ca đang đánh cờ.

Tam ca còn nói: "Ra chiêu cũng giống như đánh cờ, nếu ta bố trí thếcục tốt, chiêu thức của đối phương, ta tự có thể tính toán được. Dùng'Dụ' và 'Bức', dùng sơ hở của mình 'Dụ' đối phương dựa theo tâm ý củamình mà đặt cờ, hoặc những đường còn lại đều là tử lộ, chỉ có một đườngsống duy nhất được giấu kín, 'Bức' đối phương theo tâm ý mình mà đặt cờ. 'Dụ" và 'Bức' dùng kết hợp với nhau, như vậy ta muốn đối phương đặt cờ ở chỗ nào, hắn đều làm như ta muốn. Hắn tưởng là phá vỡ cục diện của ta,nhưng không biết mới vừa bước vào bố cục mà ta sắp đặt."

Vân Ca không phục, tùy tay hạ xuống một quân cờ trên bàn cờ, " 'Dụ'nói thì dễ dàng, cũng giống như thả dê dụ sói, coi chừng toàn bộ dê bịsói ăn hết, nhân tiện chiếm luôn chuồng dê. Về phần 'Bức', huynh có lợihại thế nào, cũng không có thể ngay từ đầu đều bịt kín mọi đường được."

Tam ca lại nhìn A Trúc trả lời câu hỏi: "Nếu ngay cả một chút nănglực bảo vệ đàn dê cũng đều không có, như vậy không gọi là cùng ngườikhác so chiêu, mà gọi là chán sống! Đụng tới cao thủ, thật sự muốn đemtoàn bộ mọi đường bịt kín đích xác không dễ dàng, nhưng mà ta chỉ cầnlàm cho đối thủ cho rằng ta đem mọi đường đều bịt kín lại rồi. Huốngchi. . ." Tam ca bộp một tiếng, mạnh tay gõ vào trán Vân Ca một cái,không nhịn được nhìn chằm chằm Vân Ca, "Ăn cơm chỉ cần ăn một miếng làno sao? Chẳng lẽ ta lúc đầu không thể trước tiên lưu lại bốn đường sốngsao? Hắn đi một trong bốn, ta giữ lại ba, hắn đi một trong ba, ta giữlại hai..."

". . ." Vân Ca xoa trán, tức giận trừng mắt nhìn Tam ca.

Vân Ca còn nhớ rõ sau đó mình còn rất buồn bực hỏi Tam ca: "Tất cảnước cờ muội đi đều bị huynh đoán trúng trước, huynh còn chơi cờ vớimuội làm gì?"

Tam ca trả lời làm cho Vân Ca càng thêm buồn bực: "Bởi vì muội cònngốc hơn, bất kể là ta 'Dụ' hay là 'Bức', muội đều có bản lĩnh làm nhưkhông thấy, vừa dựa theo ý nghĩ của mình mà đi tiếp, cứ thế mà đặt cờ,hoặc là trực tiếp vọt vào đường chết. Chơi cờ với muội lạc thú duy nhấtchính là xem một người rốt cuộc có khả năng ngốc tới đâu!"

Vân Ca vẻ mặt oán giận, A Trúc đứng ở bên cạnh cũng nhìn Vân Ca đặt cờ, dường như có điều ngộ ra.

..............

A Trúc sau lại đem chiêu thức Tam ca đã sử dụng, sau khi tinh giảnbiên thành một bộ đao pháp. Đây là căn nguyên tên gọi "Dịch kì thập bátthức"(mười tám chiêu thức đặt cờ) bị Vân Ca chế giễu đặt ra. Vân Ca tựsuy xét vì mình không có bản lĩnh, cho nên nếu như Tam ca chỉ cần chínchiêu dẫn dụ đối thủ vào cục diện mình xếp đặt, mình chỉ có thể ra chiêu trước, chủ động thiết lập cục diện.

A Lệ Nhã đưa tay làm tư thế "Xin mời", ý bảo Vân Ca ra chiêu. Vân Carất muốn giống như A Trúc bình thường hoa hoa lệ lệ rút đao, chỉ là...

Vì tránh bị lộ tẩy, để không bị trở lại nguyên trạng, vẫn phải sắm vai cao thủ đi!

Vân Ca liền rút đao ra với tư thế bình thường, chém ra chiêu thứ nhất của "Dịch kì mười tám thức": Thỉnh quân nhập cục(mời ngươi nhập cuộc).

Chiêu thức Vân Ca mới vừa chém ra, mí mắt A Lệ Nhã máy máy, cảm giácduy nhất chính là may mắn Vân Ca rất sợ chết mà đề ra đấu văn.

Giữa đao ảnh đầy trời, A Lệ Nhã giơ roi gia nhập thế cục của Vân Ca.

Sai rồi!

Phải nói là vào thế cục của Tam ca Vân Ca.

Trên đài thi đấu, A Lệ Nhã chỉ cảm thấy bản thân giống như lâm vàothập diện mai phục của đối phương. Chiêu sau bị phong, chiêu trước không thể xuất. Trái có sói, phải có hổ. Chiêu sau đã ra chậm hơn chiêutrước.

Bộ dáng của Vân Ca lại vẫn tươi cười như trước, không chút để ý màxuất chiêu. A Lệ Nhã trong lúc vô tình tốc độ xuất chiêu đã vượt quathời gian ba vạch nước, chỉ là nàng đang ở trong cuộc đấu, chỉ cảm thấysát khí lành lạnh, căn bản không rảnh để ý tới cái khác.

Mà Vu An, Lưu Bệnh Dĩ, Mạnh Giác, võ tướng dưới điện, đều nhìn xemhoặc là như mê như say, hoặc là kinh hãi khiếp sợ, chỉ cảm thấy chiêuthức của Vân Ca, chiêu sau nhanh hơn, tinh diệu hơn chiêu trước, cuốicùng cảm thấy được rất khó có thể hay hơn được, nhưng chiêu thức kế tiếp của nàng lại làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, lạimuốn lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Tất cả đều hết sức chăm chú chờ xemVân Ca còn có thể có chiêu gì kinh diễm hơn, căn bản không để ý tớithắng thua thế nào.

A Lệ Nhã bị đường đao dồn ép tới đường cùng, chỉ cảm thấy sát ý tiến nhập trong ngực, mật nứt tim lạnh.

Một tiếng thét kinh hãi, roi rời tay rơi xuống. Chỉ nhìn thấy nàngsắc mặt trắng bệch, một đầu mồ hôi lạnh, thân mình lảo đảo sắp ngã. Tấtcả mọi người còn đắm chìm trong trận tỷ thí này, hoàn toàn không nghĩtới phải reo hò chúc mừng Vân Ca thắng lợi, Vu An chỉ thở dài một tiếng, tiếc rằng A Lệ Nhã đánh quá tao nhã, khiến cho không được nhìn kỹ toànbộ đao pháp của Vân Ca.

Người yêu thích võ thuật nhất định vì thấy được đao pháp cao thâm như vậy, biết rõ chỉ có đường chết, cũng sẽ liều mình khiêu chiến. Bây giờhắn có thể đứng ở một bên, không hề mạo hiểm mà xem, quả thực may mắn.

Vu An đang buồn bã tiếc nuối, đột nhiên nghĩ đến Vân Ca vẫn còn ở Tuyên Thất Điện, cặp mắt lại sáng rỡ.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp từ sau khi tỷ thí cùng Mạnh Giác, tinh thần vẫnluôn uể oải, đối với trận tỷ thí của muội tử và Vân Ca cũng không quá để ý. Tuy rằng sau đó hắn nhìn Vân Ca vung đao, phát hiện khác thường,nhưng mà khi nhìn thấy đao pháp tinh diệu như thế, hắn cảm thấy là thuacũng mười phần tâm phục.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp lên đài đỡ A Lệ Nhã xuống dưới, xoay người hành lễ với Lưu Phất Lăng, cung kính nói: "Hoàng đế Thiên triều tôn quý, thathứ cho ta chỉ là một người đi săn không có kinh nghiệm. Hùng ưng thucánh là vì lần sau sẽ cất cánh bay lượn cao hơn, kiện mã nằm nghỉ ngơilà vì lần sau cần phi băng băng trên đường dài. Huynh đệ người Hán khoản đãi, chúng ta sẽ đem khẳng khái anh dũng của các ngươi truyền xướng đến mỗi một góc trên thảo nguyên, hóa ra hữu nghị hai nước chúng ta giốngnhư tuyết trên Thiên Sơn, vô cùng thánh khiết."

Khắc Nhĩ Tháp Tháp hai tay dâng cho Lưu Phất Lăng loan đao phụ vươngbọn họ giao cho, Lưu Phất Lăng kính nhờ hắn mang một thanh bảo đao làmquà đáp lễ cho thủ lĩnh Trung Khương, còn đưa tặng không ít lăng la trùđoạn*, lá trà muối ăn.

*Lăng la trù đoạn: bốn loại lụa quý của Trung Quốc.

Lưu Phất Lăng lại trước mặt mọi người khen Lưu Bệnh Dĩ, Mạnh Giác anh dũng, ban thưởng Lưu Bệnh Dĩ ba trăm vàng, Mạnh Giác một trăm vàng,cuối cùng còn cố ý nói thêm câu: "Đáng được trọng dụng.", đối với Vân Ca đang vụng về lóng ngóng đứng cạnh Lưu Bệnh Dĩ, Mạnh Giác ở dưới điện,thì không hề nhắc tới.

Vừa rồi toàn bộ nhạc đệm trong yến hội vì lý do ngoài ý muốn mà ngừng lại, lúc này màn biểu diễn ca múa được thiết kế từ ban đầu lại tiếp tục tiến hành. Tựa hồ hết thảy đều không có gì khác biệt so với lúc vừa mới bắt đầu, nhưng thái độ của sứ giả các quốc gia lại rõ ràng cung kínhhơn rất nhiều, nói chuyện cũng càng thêm cẩn thận.

...................

Khấu tạ ân điển hoàng thượng xong, Lưu Bệnh Dĩ, Mạnh Giác, Vân Ca dọc theo bậc thang chậm rãi đi xuống. Bọn họ xuống khỏi bậc của đài thiđấu, vừa định từng người quay về chỗ ngồi, Khắc Nhĩ Tháp Tháp bỗng nhiên từ lối rẽ của hành lang bên cạnh đi ra, quay sang nói với Mạnh Giác:"Ta có mấy câu muốn nói riêng với ngươi."

Mạnh Giác mí mắt cũng không nhấc lên, chỉ tiếp tục đi đường của mình, "Vương tử xin quay lại chỗ ngồi." Vẻ mặt không có bất cứ hứng thú gìnói chuyện cùng Khắc Nhĩ Tháp Tháp. Khắc Nhĩ Tháp Tháp do dự một chút,chặn trước mặt Mạnh Giác.

"Ta chỉ muốn biết ngươi vì sao lại mạo hiểm tính mạng, tha cho tính mạng của ta?"

"Ta nghe không hiểu vương tử đang nói gì." Nói xong, Mạnh Giác liền vòng qua người Khắc Nhĩ Tháp Tháp.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp đưa tay muốn cản, nhìn thấy đôi mắt lạnh như băngcủa Mạnh Giác không có chút cảm tình gì nhìn về phía mình. Khắc Nhĩ Tháp Tháp nội tâm phát lạnh, cảm thấy mình ở trong mắt Mạnh Giác giống nhưngười chết, yên lặng buông cánh tay xuống, để mặc cho Mạnh Giác đi quangười hắn.

Khi Lưu Bệnh Dĩ và Vân Ca đi qua Khắc Nhĩ Tháp Tháp, cười hành mộtlễ. Suy nghĩ trong đầu Vân Ca cuồn cuộn, nàng hoang mang cũng không íthơn so với vương tử Khắc Nhĩ Tháp Tháp. Mạnh Giác tuyệt đối không phảilà một người như vậy!

Nhưng mà Khắc Nhĩ Tháp Tháp cũng sẽ không hồ đồ đến mức nói lung tung...

Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói của Khắc Nhĩ Tháp Tháp, "MạnhGiác, ngày nào đó nếu ta trở thành Trung Khương Vương, chỉ cần ngươi ởHán triều làm quan một ngày, Trung Khương tuyệt không phạm tới Hántriều."

Lưu Bệnh Dĩ đột nhiên ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía Khắc Nhĩ Tháp Tháp, thân hình Mạnh Giác cũng chỉ hơi dừng một chút, rồi vẫntiếp tục bước về phía trước.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp nhìn thẳng vào bóng dáng của Mạnh Giác nói: "Ngươi tuy rằng tha cho tính mạng của ta, nhưng đó chỉ là ân oán giữa ta vàngươi. Ta sẽ không dùng lợi ích của tộc nhân để báo đáp ân tình cá nhân. Lời hứa này của ta, đơn giản vì ta là vương tử Trung Khương, thần bancho cho ta sứ mệnh là bảo hộ tộc nhân, cho nên ta không thể đem tộc nhân của ta đưa đến trước mặt ngươi, mặc cho ngươi giết hại. Tương lai nếungươi đến thảo nguyên du ngoạn, xin nhớ rõ còn có một người thiếu ngươimột mạng là Khắc Nhĩ Tháp Tháp." Khắc Nhĩ Tháp Tháp nói xong, hướng bóng dáng của Mạnh Giác thi lễ, xoay người bước nhanh rời đi.

Mạnh Giác sớm đã đi xa, trở về chỗ ngồi của mình. Lưu Bệnh Dĩ vẻ mặttrầm tư. Vân Ca nói lời từ biệt với hắn, hắn cũng không để ý, chỉ tùy ýgật gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.