Vu An dù sao cũng đã tập võ từ nhỏ, thương thế mặc dù nặng,nhưng tốc độ bình phục rất nhanh, cùng lắm chỉ trong vài ngày, là đã cóthể xuống giường đi lại. Nhưng sắc mặt Vân Ca vẫn tái nhợt, cả ngàykhông nói câu nào, chỉ mệt mỏi ngồi đó. Ánh mắt của nàng vẫn mang theohoang mang và tìm kiếm, thường thường cau mày, nghiêng đầu, dường nhưmuốn nghe thấy gì đó, muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Bộ dáng của Vân Ca lúc này làm cho Trương tiên sinh nhớ tới khi lầnđầu tiên gặp nàng, nhưng thời điểm đó, bên cạnh nàng có một người quyềnthế nghiêng trời che chở, lúc này ra ra vào vào trong cái khoảng sân này cùng lắm chỉ có ông ta và Vu An còn đang khập khiễng. Tốt xấu gì Vân Ca cũng là Cáo mệnh phu nhân do kim khẩu ngự phong, Hoắc phủ cũng đã vàilần đưa đến thuốc men và tiền bạc, Mạnh phủ thì lại không từng có ngườinào tới thăm, còn cả hoàng hậu, không phải nói là hoàng hậu và Vân Catình như tỷ muội sao? Muội muội bị bệnh, mà tỷ tỷ ngay cả thăm cũngkhông tới thăm một lần hay sao?
Nhân tình lạnh nhạt bạc bẽo tới thế này, Trương tiên sinh ảm đạm, dứt khoát là không nói tới những người này nữa, xem như Vân Ca từ trước tới giờ vẫn chỉ ở trong khu nhà nhỏ đơn sơ này thôi.
"Vân cô nương, cháu đang nghe gì vậy?"
Trương tiên sinh đặt một bát thuốc tới bên cạnh Vân Ca, thử thăm dòhỏi. Ông ta luôn không thể xác định Vân Ca do sốt cao có để lại di chứng gì hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trung-ca/3181739/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.