Một ngày sau khi Lục Vân rời nước du học, tâm trạng của Nhạc Khải vẫn luôn không tốt lắm. Anh cứ luôn cảm thấy có chuyện không may xảy ra.
Bởi vậy từ lúc ở sân bay trở về biệt thự Nhạc gia, anh luôn nhìn điện thoại không rời mắt, lúc ở sân bay Lục Vân đã hứa với anh chỉ cần xuống máy bay, cô nhất định sẽ gọi cho anh báo tin an bình.
Thế nhưng là không có như Nhạc Khải mong đợi, từ lúc cô lên máy bay đã là hai giờ chiều, hiện tại đã hơn bảy giờ tối, một cuộc điện thoại cũng không có. Lòng anh lại càng bất an.
Mở điện thoại một lần nữa, Nhạc Khải gọi đi một cuộc gọi, là gọi cho Lục Thiên Minh "Ba, tiểu Vân có gọi điện cho ba không?"
"Không có, con bé chưa gọi cho ba." Bên kia đầu dây Lục Thiên Minh đáp, lại như trấn an, "Đừng có lo quá, Lục Vân nó không còn nhỏ. Chắc nó bận sắp xếp hành lý không chừng, hoặc nó sợ trái giờ gọi cho con không tiện, đợi ngày mai xem sao.
Nhạc Khải nghe ba vợ nói vậy chỉ đành vâng dạ một câu liền cúp máy. Anh đặt điện thoại lên bàn trước định đi tắm rồi trở lại điện thoại cho Lục Vân. Bởi vì nếu xuống sân bay tính cả thời gian cô tìm đến chỗ ở ít nhất cũng mất năm sáu giờ đồng hồ.
Nghĩ vậy Nhạc Khải đi vào phòng tắm. Một lát sau trở ra, anh đi xuống lầu, định uống chút nước, lúc đi ngang qua chỗ vú Trần thấy bà và mấy người hầu gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-vong-tay-anh/3577267/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.