Hai ngày sau, cuối cùng chuyện gì đến cũng đến, chuyến bay của Lục Vân là hai giờ chiều, buổi sáng Lục Khải không đến công ty mà ở nhà bồi Lục Vân nguyên một buổi, anh thật sự không có nỡ để cô đi.
Nhưng để cô ở lại đây, sẽ an toàn sao?
Anh có nhiều kẻ thù như vậy, anh không muốn vợ của anh bị liên lụy, chỉ có để cô tạm xa anh, anh ở chỗ này, tại thành phố này sẽ dẹp mọi chướng ngại, tương lai cô trở về, hai người họ sẽ an ổn bên nhau.
Nhạc Khải ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn ra phía chân trời mà suy tư. Ánh mặt trời buổi trưa gay gắt mà chiếu xuống, nhìn bên ngoài oi bức không chịu nối.
"A Khải!" Lục Vân từ phía sau đi tới, hai tay vòng ôm lấy cổ anh từ phía sau, thanh âm trong như nước.
"Sao không ngủ thêm một lát, buổi chiều em phải bay rồi. Sẽ mệt." Nhạc Khải thuận tay kéo cô ôm lên đùi anh, cằm tựa vào hõm vai cô dịu dàng nói.
Lục Vân nghe được trong thanh âm của anh có buồn bực, anh chính là không muốn cô đi mà. Cô nói: "Hay em không đi nữa có được không, em chính là không nỡ xa anh đâu. Cũng không muốn để ba em ở lại một mình."
"Nói bậy, sao có thể vì anh không nỡ mà làm chậm chễ việc học của em." Nhạc Khải nhẹ vuốt tóc dài của cô, "Bốn năm sẽ qua nhanh thôi. Em đừng vì nhất thời làm hỏng tương lai, yên tâm du học, anh làm chỗ dựa cho em.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-vong-tay-anh/3577266/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.