Thật lâu rồi, cảm giác khó chịu này lại xuất hiện, Nhạc Khải đứng trước gương, nhìn thân thể nổi đầy nốt đỏ sưng lên, ngứa ngáy, thật khó chịu.
Trên mặt cũng có, thật là xấu.
Ba ngày tiếp theo anh sao dám gặp Lục Vân, vừa nãy còn bỏ cô lại nhà hàng mà không nói một lời, vì vội quá, anh còn chẳng kịp nhắn tin hay gọi để cô yên tâm, chỉ kịp gọi cho Tần Thao đến đón cô về, đáng chết vừa mới lẩy được chút thiện cảm, lòng tin của cô, hiện giờ thì hay rồi, điểm của anh cũng mất sạch.
Vừa đau, vừa ngứa, Nhạc Khải cảm thấy bản thân thật vô dụng, chỉ là ăn một chút rau thôi, cũng không chịu được. Anh không thể để Lục Vân biết bản thân bị dị ứng, nếu không cô sẽ lại vì điểm này mà không thích anh nữa không chừng.
Vừa thoa thuốc, sắc mặt Nhạc Khải đen như đáy nồi, chỉ mong bôi thuốc rồi, vết mẩn đỏ cũng thuyên giảm. Anh không hề biết rằng Lục Vân đang trên đường đến nhà anh, cô lúc này vừa lo lắng, lại không khỏi ôm một bụng tức giận, ít ra anh phải nhắn tin hay gọi điện cho cô chứ.
Tới dinh thự, Lục Vân có chút sững sờ khi đứng trước ngôi dinh thự này, kiếp trước số lần cô đặt chân đến nơi này ít ỏi đền đáng thương, có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Kiếp này một lần nữa đứng trước nơi này, Lục Vân có chút hoài niệm.
Ở nơi này từng có một Nhạc Khải mặc tây trang màu đen ôm vị hôn thê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-vong-tay-anh/3577245/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.