Lục Vân đi rồi, đám sinh viên cũng tản ra, mọi người ai nấy rời đi, căn bản chẳng quan tâm đến Từ Mật Mật hay là Thẩm Nhược Ni có bị làm sao hay không? Hay là có bao nhiêu uất ức như thế nào.
Kịch vui tàn rồi, chẳng có lý do gì mà ở lại.
Lục Vân đi thẳng vào thư viện, vừa mới dạy đời được mấy kẻ ngốc, đúng là mát lòng mát dạ, cô chẳng sợ bọn họ lại kiếm chuyện với cô, tới tên nào cô liền dạy dỗ tên đó, cô đã không còn là Lục Vân ngu ngốc trước kia mặc cho người ta sai khiến nữa.
Trác Nhĩ Phàm hay Thẩm Nhược Ni, kiếp này cô không đòi đủ lãi từ bọn họ cô mới không mang họ Lục.
Tại công ty Nhạc thị, Nhạc Khải cũng vừa đến, anh khoác thêm chiếc áo khoác qua đầu gối bên ngoài màu xanh đen, bên trong vẫn là cái áo sơ mi hồng lúc nãy đưa Lục Vân đến trường, chỉ mới từ ngoài sảnh công ty đi vào, mà Nhạc Khải đã đón nhận cả trăm cái ánh mắt ngạc nhiên lẫn kinh hãi đang nhìn anh. Thậm chí còn có vài tiếng xì xào, bàn tán của đám nữ nhân viên ngoài sảnh.
"Này nhìn đi, tổng giám đốc của chúng ta hôm nay sao lại mặc đồ màu hồng, đẹp quá!" Một nữ nhân viên ở phòng tài vụ nhìn thấy Nhạc Khải liền hoa cả mắt mà huých bạn mình bên cạnh nói.
Cô bạn bị huých một cái rõ đau, nhưng cũng lấy cười mà làm hòa, nhìn Nhạc Khải đã đi gần xa, có chút tiếc nuối nói: "Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-vong-tay-anh/3577234/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.