Mộc Thiếu Dương bị liệt nửa người, không thể đi lại, chỉ có thể ngồi xe lăn để người nhà chăm sóc. Bác sĩ nói qua một thời gian nữa chỉ cần cố gắng rèn luyện, có thể có khả năng đi lại được.
Nhưng Mộc Thiếu Dương lại nghĩ đó chỉ là lời an ủi của bác sĩ. Anh dần trở nên bi quan, không còn muốn đối diện với thế giới ngoài kia. Anh không tới công ty. Chỉ ở nhà thường xuyên ra vườn hít thở không khí. Có khi là ngồi trong nhà bật tivi lên xem. Nhưng anh lại rất không tự tin.
Đặc biệt là khi người con gái kia ngày nào cũng tới thăm anh, chăm sóc cho anh. Còn không ngừng lải nhải bên tai anh nói mấy câu động viên an ủi.
"Mộc Thiếu Dương anh phải phấn chấn lên! Anh như này làm sao có thể giúp cho Mộc gia phát triển, có thể để mẹ và em gái anh làm chỗ dựa được chứ! ".
Mộc Thiếu Dương nhìn tới Hàn Mộng Nguyệt sốt ruột lo lắng thay mình. Anh im lặng trầm mặt một hồi lâu mới ngầng đầu cười tự giễu.
" Phải! Bây giờ tôi đã là một tên tàn phế! Cô còn tới đây làm gì cơ chứ! Tôi đã thành ra thế này rồi cô còn muốn tôi phải làm gì đây! Cô đi đi! Đừng đến đây làm phiền tôi nữa! ".
Mặt anh có hơi chút tức giận mà đỏ lên.
Hàn Mộng Nguyệt bị anh gắt giọng thì tủi thân, suýt chút hốc mắt như muốn khóc. Cô ủy khuất tức giận mà bỏ về. Còn không quên hậm hực vài tiếng xả giận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-tay/3584749/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.