Trong bệnh viện lúc này, tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ trong phòng bệnh. Mộc Thiếu Dương nằm trên giường, thần sắc đi xuống, gương mặt có vài phần tiều tụy. Bác sĩ nói anh may mắn tỉnh lại nhưng đôi chân đã bị liệt, hiện tại tạm thời không thể đi lại được.
Bà Mộc lo lắng nhìn con trai mình, thật lâu mới không nhịn được cất giọng hỏi. " Thật sự là do Thiển Đình đẩy con ngã sao? ".
Mộc Thiếu Dương hơi nhíu mày, ngước mắt lên nhìn mẹ mình mà có chút tức giận.
" Mẹ còn gọi cô ta là Thiền Đình? Cô ta chính là Tiêu Lạc Hy, cô ta không phải em gái con! Em gái con là em ấy! ".
Anh chỉ tay về phía cô đang đứng ở một góc với Lục Chính Thần.
Mẹ cô quay đầu lại, nhìn cô chằm chằm. Thật lâu thật lâu mới chậm rãi thở dài một hơi. Bà khẽ cụp mắt, nhìn ánh mắt mong chờ của tôi mà không nói gì thêm.
Tiêu Lạc Hy bị bắt lại, cô ta bị ngồi tù ba năm. Chỉ là còn chưa tới một tháng, cảnh sát đã báo tin cô ta tự sát trong tù.
Lúc nghe tin, Thiển Đình cũng rất sốc.
Thật ra cô ta không cần thiết phải như vậy. Tất thảy mọi thứ mà cô ta có, bao gồm người mẹ bị bệnh lao và người cha nghiện rượu. Mặc dù xuất thân nghèo khổ nhưng cô ta cũng có thể vươn lên. Chỉ là cô ta không lựa chọn đi đúng hướng. Muốn một bước lên mây...
Nghe nói trong tù cô ta vì mỗi ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-tay/3584747/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.