"Cái gì hả?" Chu Thiên Đạo kỳ quái nhìn Ngưu Bách Đạo, "Lão Ngưu, ngươi nói gì vậy?"
Ngưu Bách Đạo cười mỉm, "Không có gì, chỉ là ta hơi hiếu kỳ, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ tò mò không biết ngươi và Hạ Long Võ ai mạnh hơn ai?"
"Có ý gì?" Chu Thiên Đạo tức giận nói: "Ngươi đang nói linh tinh cái gì thế? Lớn tuổi nên bị lẩm cẩm sao?"
"Không có, không có."
Ngưu Bách Đạo thở dài, "Đừng giả bộ, chúng ta thẳng thắn không được à? Ta thừa nhận ta đã là Nhật Nguyệt cửu trọng rồi. Ngươi một mực dùng máu rùa che giấu thực lực, nuôi nhiều xoáy rùa như vậy cũng là vì để ẩn giấu cảnh giới. Thôi được! Ngươi có thể tâm sự chút được không, hơn hai trăm tuổi còn mặc tã là trải nghiệm thế nào vậy?"
". . ."
Chu Thiên Đạo nhìn chằm chằm đối phương, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Bây giờ ta mới phát hiện, ngươi rất nguy hiểm!"
Ngưu Bách Đạo cười tủm tỉm, "Ta biết, bất quá. . . chúng ta là cùng một bọn, không phải sao?"
"Ta chỉ hiếu kỳ vài điểm, thứ nhất, ngươi làm sao có thể làm được? Thứ hai, tại sao ngươi phải làm như vậy? Thứ ba, ngươi có hi vọng thành công không?"
". . ."
Chu Thiên Đạo thấy lòng quá mệt mỏi, "Đừng có làm cái vẻ hiểu hết biết hết này với ta, lão Ngưu, ta không rõ ngươi đang nói cái gì. Nếu ngươi đã là Nhật Nguyệt cửu trọng thì mau chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/4104981/chuong-1440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.