"Ngươi. . ."
Liễu Văn Ngạn muốn mắng người, suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng nói: "Được, ta sẽ tách thần văn chữ “Trấn” ra, lực sát thương của nó không mạnh, chủ yếu là trấn áp lực, ngươi có thể thử một chút, nếu thật không được thì ta sẽ thu hồi!"
"Vâng!"
Liễu Văn Ngạn cũng không nhiều lời, ông biết tính tình Tô Vũ rất ương ngạnh, thôi thì cứ thử một chút cũng được!
Sắc mặt ông trắng bệch, chậm rãi chia tách, đầu đầy mồ hôi, rất nhanh, một viên thần văn đã dần dần hiển hiện.
Tô Vũ không nói hai lời, trực tiếp dùng ý chí lực kéo nó vào biển ý chí.
Tốn sức vô cùng!
Mà trong đầu hắn, Cục lông nhỏ bên kia đã điên cuồng hít lấy hít để, thơm quá, thơm quá, quá là thơm luôn!
Ta muốn ăn!
Ta rất rất muốn ăn!
Nó lập tức chạy ra ngoài, giúp đỡ Tô Vũ kéo viên thần văn chữ “Trấn” nọ vào biển ý chí. Dù không được ăn thì liếm liếm một chút cho đỡ thèm cũng được!
Tô Vũ, ta tới giúp ngươi đây!
Liễu Văn Ngạn sửng sốt, ông không thấy Cục lông nhỏ, ông chỉ cảm nhận được, vốn dĩ ngay từ đầu Tô Vũ phải rất cố sức để kéo thần văn vào biển ý chí, nhưng bỗng nhiên giống như hắn ăn vào một viên thập toàn đại bổ, rất nhanh hắn đã mạnh mẽ kéo chữ “Trấn” vào biển ý chí của mình!
Má nó!
Tình huống gì đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/4104951/chuong-1410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.