Tô Vũ đờ đẫn, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Nói cách khác, thời kỳ đỉnh cao, tổng cộng ngài có 88 viên thần văn, trong đó 22 viên là Nhật Nguyệt, đúng không?"
"Ừm."
"Lão sư, không phải ngài không có tiền sao? Ở đâu ra lắm ý chí chi văn để ngài xem mà phác họa như này?"
Liễu Văn Ngạn nhìn hắn như nhìn thằng đần, "Đại Hạ vương ở ngay cửa học phủ, cần tiền làm cái gì? Không có việc gì thì lại đi nhờ ông ấy viết thêm vài bản ý chí chi văn, đáng tiếc sau này ông ấy rời đi, bằng không thì hai ta cũng đâu có phiền toái như vậy, tùy tiện tìm ông ta viết nhiều thêm vài thiên là xong rồi."
Tô Vũ sao lại hỏi câu ngu ngốc như thế?
Tô Vũ ngây ngẩn cả người!
Đúng rồi, một vị vô địch ở ngay trước cửa nhà, ngươi còn muốn tiền làm gì?
Tùy tiện viết xuống mấy chữ không phải chính là ý chí chi văn rồi sao?
Đáng tiếc.
Đại Hạ vương đi quá sớm, bằng không thì ta cũng mò được chỗ tốt từ ngài ấy rồi.
. . .
Giờ khắc này, bên rìa Thần giới.
Đại Hạ vương không nhịn được muốn mắng người!
Nãy giờ kẻ nào cứ đang nghĩ tới ta?
Mà xem ra toàn nghĩ những chuyện không tốt.
Má nó, quá phiền, có để yên cho lão tử làm việc hay không?
Lẽ nào là Nhị tiểu tử? Hừ, nhất định là y, lần sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/4104950/chuong-1409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.