Tô Vũ chạy dọc theo phương hướng ngược lại, rời xa cửa thành bên kia.
Rất nhanh hắn đã rời xa mấy chục dặm.
Kỳ thật bây giờ hắn có khả năng rời khỏi, cứ để đám người kia ở lại cổ thành chờ đợi, nhưng Tô Vũ không cam tâm rời đi như thế, tới Chư Thiên chiến trường chính là nơi nào nguy hiểm thì xông pha, chỗ không nguy hiểm thì tới làm gì, đi cũng chẳng có lợi ích gì lớn.
Có bao nhiêu nguy hiểm thì sẽ có bấy nhiêu cơ duyên.
Đang nghĩ ngợi, truyền âm phù vẫn luôn bị che giấu khi ở trong cổ thành bỗng nhiên lại hơi hơi chấn động.
Tô Vũ khẽ giật mình, truyền âm phù?
Truyền âm phù của hắn thì người ở Nhân cảnh khẳng định là không có cách nào truyền tin tới, tại Chư Thiên chiến trường người biết tần suất truyền âm phù của hắn thì chẳng được mấy ai. Lão cha của hắn biết, Liễu Văn Ngạn cũng biết và. . . hết rồi.
Hai người này tìm mình sao?
Tô Vũ cấp tốc lấy truyền âm phù ra.
. . .
Cùng lúc đó.
Trên Dục Hải bình nguyên, Liễu Văn Ngạn thoáng ngây ngẩn, mẹ nó, ta chỉ tùy tiện phát tin thế mà lại thành công?
Cái quỷ gì đây?
Tiểu tử kia bị người ta giết xong, thi thể cũng được mang ra ngoài rồi à?
Ông lấy ra một phần bảng danh sách nhìn thoáng qua, tên của Tô Vũ vẫn còn ở đó.
Chưa chết!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/4104945/chuong-1404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.