Trong phòng, Tần Phóng cũng rất khó chịu nổi, tử khí quá nồng đậm, cổ ốc ở các vòng trong thì Nhật Nguyệt Tử Linh không có cách nào phá vỡ, thế nhưng tử khí lại nồng nặc tột độ, hắn hiện tại đã rất khó chịu.
Đi ra bên ngoài thì Nhật Nguyệt Tử Linh có thể phá ốc giết hắn, ở vòng trong thì lại ngập tràn tử khí, làm hại hắn hiện tại thật sự muốn tìm một chỗ chôn thân xuống luôn cho rồi.
Tần Phóng thò đầu ra, hít một hơi, không khỏi chửi bậy một tiếng!
Tử khí bên ngoài cũng rất nồng nặc, không hề tốt hơn bên trong tí nào, bất quá tốt xấu gì cũng đã giúp tầm mắt được quan sát xung quanh, ở bên trong mãi hắn sắp phát bệnh mất.
Thấy Tô Vũ, Tần Phóng lại mắng một tiếng!
"Tử Linh ngu xuẩn!"
Đám Tử Linh đần độn này quá đáng ghét, giết thì giết không xong, đánh cũng đánh không được, toàn thân đều là tử khí, giết được chúng thì cũng không có chỗ tốt gì, ngược lại còn khiến Tử Linh truy sát không ngớt, thật là quá phiền toái.
Tô Vũ liếc mắt nhìn Trần Phóng, hắc giáp hắn mặc hẳn là địa binh, địa giai khôi giáp, đúng là rất có vốn liếng.
Đáng tiếc, địa binh này hiện tại có vẻ như đã bị hủ thực không ít, xuất hiện màu xám lốm đốm lấm tấm, tử khí đang lan tràn.
Khó trách Tần Phóng muốn thò đầu ra dò đường, đại khái là không chịu nổi nữa nên muốn chạy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/4104944/chuong-1403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.