Tô Vũ mở mắt ra, sửng sốt phát hiện thì ra nãy giờ hắn vẫn đang đứng ở trên vai tượng đá.
Tượng đá vẫn là tượng đá, đại điện vẫn là đại điện.
Không có bất kỳ cái gì dị thường!
Trong lòng của hắn hơi rung động, mà bên cạnh hắn lại lơ lửng ba viên ngọc phù.
Tô Vũ không dám nghĩ nhiều, thu hồi chùy, cúi đầu cung kính nói: "Đa tạ tiền bối trọng thưởng!"
Hắn không biết đây tính là cái gì.
Là cường giả làm hay là cơ chế của cổ thành, dù sao có ban thưởng là điều đáng vui, trước cứ tỏ vẻ khách khí đã lại nói.
Hắn cảm tạ một tiếng, không có phản ứng.
Tô Vũ cũng không thèm để ý, lấy được ba viên ngọc phù, trong lòng hắn rất vui vẻ, có thứ này thì hắn có thể tùy ý rời đi. Ba viên trong ba ngày, thế mà còn có thời gian hạn chế, thôi được rồi, không sao hết.
Hắn không biết rằng tượng đá chỉ muốn để hắn đi nhanh một chút, quá phiền!
Nhiều nhất là ba ngày, ngươi xéo ngay cho ta.
Còn về những chuyện khác, nó cũng lười nhiều lời.
Mà Tô Vũ vui vẻ xong rồi thì trong lòng khẽ động, vừa rồi sao cơ duyên lại tới?
Vì rèn đúc, đúng không?
Xem ra lần này rèn đúc đã thu hoạch rất lớn, phương pháp hô hấp thu nạp thần bí kia cùng với ba viên ngọc phù đều là đồ quý giá.
Nếu bây giờ hắn tiếp tục rèn đúc có lẽ sẽ còn có chỗ tốt khác.
Điều này chẳng lẽ giống như Bách Đạo các, là một cơ duyên có thể kẹt quan sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817849/chuong-1397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.