Chương trước
Chương sau
Bên chỗ Tô Vũ, khi hắn xem hết tư liệu rồi củng cố cảnh giới bản thân xong thì một đêm đã trôi qua.
Tới ban ngày, Tô Vũ dự định lấy ra Thiên Nguyên khí để dùng, có điều hắn mau chóng phát hiện một chuyện ngoài ý muốn, đó là giữa ban ngày ở đây thế mà không có tử khí, điều này có ý nghĩa gì?
Tử khí cũng chia thời gian ư?
Tử Linh sẽ không xuất hiện vào ban ngày, phải chăng là có quan hệ với điều này?
"Ban ngày thực lực sẽ suy yếu?"
"Thật đúng là thành quỷ!"
Tô Vũ thì thào một tiếng, hắn cũng không phải quá để ý, Tử Linh mặc dù là sinh linh tử vong, nhưng cũng không đại biểu vạn tộc không tồn tại loại sinh mệnh tương tự, loại sinh linh với thực lực liên quan như vậy cũng không ít.
Ngũ Hành tộc thể hiện rõ ràng nhất, Thủy Linh tộc ở thủy vực tuyệt đối là cường đại, rời khỏi thủy vực thì cũng chỉ như thế.
Ban ngày Tử Linh hoạt động ít, thực lực suy yếu nên người trong cổ thành sẽ dám ra cửa.
Tô Vũ điều chỉnh lại hình dạng bản thân, biến thành một trung niên đại thúc anh tuấn, hắn cũng mặc kệ mọi người có thể đoán ra mình rốt cuộc là ai hay không, điều này không trọng yếu, có điều đoán được và tận mắt nhìn thấy diện mạo thật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Tô Vũ đang muốn đi tìm một phòng thích hợp để xem một chút.
Tại cổ thành thì không thể tùy ý động võ.
Đương nhiên, kẻ không sợ chết thì vẫn có thể động võ, điểm này Tô Vũ nắm chắc trong lòng.
"Thiên Nguyên khí đủ nhiều, cho nên ta không sợ Tử Linh!"
Tô Vũ thầm nhủ, hiện tại không sai biệt lắm hắn còn thừa lại 400 phần Thiên Nguyên khí, số lượng này không ít, cộng thêm trong tay còn có rất nhiều tinh huyết, hắn có thể tự rút ra Thiên Nguyên khí để bổ sung thêm, thật sự gặp phải Tử Linh thì cũng không đáng sợ lắm.
Điều kiện tiên quyết là Tử Linh không quá mạnh, nếu không một kích của nó sẽ giết chết hắn.
...
Đi ra khỏi phòng.
Tối hôm qua trên đường không có một ai, lúc này thì lại xuất hiện vô số sinh linh, hai bên đường còn có một vài cửa hàng mở cửa.
Tô Vũ rất ngạc nhiên!
Không nghĩ tới bọn họ thật đúng là dám ở lại nơi này gầy dựng sự nghiệp, bất quá ngẫm lại thì thấy cũng hợp lý, người ta cũng cần phải tu luyện, cần phải sinh tồn.
Cho dù là cư dân bản địa thì cũng cần tu luyện.
Trên Chư Thiên chiến trường, địa phương hòa bình không nhiều, kỳ thật có thể xem cổ thành như một chốn giao dịch rất tốt, tối thiểu là bởi vì ở đây có Tử Linh nên xác suất động võ thấp đi rất nhiều.
Không giống các địa phương khác, ngươi làm điểm giao dịch có lẽ không qua mấy ngày liền bị cường giả cướp đoạt.
Nhìn thấy Tô Vũ đi ra khỏi phòng, một vài sinh linh đi ngang qua cũng không thèm để ý, một con đại điểu nện bước khệnh khạng, liếc qua Tô Vũ, còn cố ý nói một câu: "Nhân tộc? Còn không mau chạy đi, ở lại đây không sợ Huyền Khải nhất tộc tìm ngươi gây phiền phức à?"
"..."
Tô Vũ liếc qua con đại điểu nọ, cười nói: "Đa tạ đạo hữu nhắc nhở, bất quá Huyền Khải nhất tộc có thực lực tầm thường, Nhân tộc ta cần gì phải sợ, huống chi hiện tại đang ở trong thành, bọn hắn còn dám làm gì?"
"Tiểu tử Nhân tộc không nghe lời ta khuyên, sớm muộn gì cũng xong đời!"
Con đại điểu kia đi cùng đường với Tô Vũ, tùy ý nói: "Huyền Khải nhất tộc đóng quân ở Thiên Diệt thành mấy trăm năm, thế lực của họ ở đây vẫn rất mạnh, thủ vệ quân còn có không ít kẻ xuất thân từ Huyền Khải nhất tộc, bọn gia hỏa này đủ hung ác, vì muốn mở ra cổ ốc mà còn dám hy sinh để tộc nhân mình hóa thành cư dân cổ thành. Nếu thật sự muốn đối phó với Nhân tộc thì Nhân tộc sẽ không đáng là gì, thủ vệ quân còn có thể điều khiển Tử Linh cấp thấp đấy!"
Lòng Tô Vũ khẽ nhúc nhích, Huyền Khải nhất tộc ư?
Tối hôm qua quân tuần đêm mặc áo giáp nên hắn không quá để ý, cũng không dám xâm nhập dò xét, tên kia sẽ không phải là Huyền Khải nhất tộc đó chứ?
"Đa tạ đạo hữu!"
Tô Vũ biết đối phương nhắc nhở mình là do có hảo tâm, có điều hắn vẫn thấy hiếu kỳ: "Huyền Khải nhất tộc còn dám ở trong thành đối phó Nhân tộc hay sao? Trong thành cũng không phải do chúng định đoạt mà!"
"Ngươi không hiểu đâu, Thiên Diệt thành chủ nổi tiếng là không quản sự đời, cái này mặc kệ, cái kia cũng mặc kệ, dù sao hắn ta luôn mặc kệ hết thảy!"
"..."
Tô Vũ ngốc trệ nhìn nó, con đại điểu nọ lại đung đưa đầu rồi nói: "Dù sao không có quan hệ gì với hắn thì hắn đều mặc kệ! Trừ phi ngươi đánh tới phủ thành chủ, không thì hắn chẳng bận tâm, mọi chuyện đều ôm thái độ không thèm để ý."
"Như vậy sao?"
Tô Vũ ngoài ý muốn, làm thành chủ mà như vậy, chẳng trách Liệp Thiên các nói đối phương là khôi lỗi thành chủ, xem ra đúng là rất có lý.
Nhưng thế thì cũng tốt!
Không quản sự đời, vậy cũng sẽ không cố ý nhắm vào mình?
Về phần Huyền Khải nhất tộc... Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn nói: "Điểu huynh..."
"Ngươi mắng ai đó?"
Đại điểu bỗng nhiên nổi nóng, Tô Vũ cạn lời, ta không mắng ngươi, ta gọi ngươi là điểu huynh thì có vấn đề gì?
Đại điểu đung đưa nói: "Ta không phải phi điểu nhất tộc, bản điểu thật ra là Phượng Hoàng nhất tộc... khụ… mạch nhánh thôi. Mau gọi Phượng huynh!"
Tô Vũ gật gật đầu, trong lòng oán thầm, ngươi là Phượng Hoàng chi mạch?
Đừng có nói điêu!
Ngươi cho rằng ta thật sự không biết à, ngươi rõ rang là đà điểu nhất tộc.
Tuy rằng cũng xem như điểu tộc, nhưng là chủng loại bay không cao, chạy thì lại rất nhanh, coi như là một nửa phi hành nhất tộc.
"Phượng huynh, tại sao ngươi lại nói Huyền Khải nhất tộc sẽ ra tay với Nhân tộc?"
Trên mặt đại điểu lộ ra tiếu dung, lúc này thế mà mơ hồ có chút gian trá, bỗng nhiên nó không lên tiếng nữa mà là thầm truyền âm: "Vị Nhân tộc đạo huynh này, ta thấy mặt ngươi lương thiện mới nhắc nhở ngươi vài câu, muốn biết thêm nhiều thì phải trả giá một tí..."
Dứt lời, cái cánh chuyên để bài trí hơi vung lên, hai cánh lông vũ bày ra tư thế mà vạn giới đều rất thông dụng.
Tô Vũ đã hiểu!
Ta đệt!
Ta nói mà, làm sao đi ra ngoài lại gặp được điểu huynh tốt bụng chứ, hóa ra là cố ý tới cọ bán tình báo để kiếm tiền.
Trách không được thấy hắn là Nhân tộc bèn lập tức lại gần.
Tô Vũ truyền âm hỏi: "Bao nhiêu?"
"Ta không cần điểm công huân, điểm của Nhân tộc các ngươi thì chúng ta cũng không dám tới địa bàn Nhân tộc để đổi, thông dụng nhất là Nguyên Khí dịch, cho ta 100 giọt là được, thu phí không cao."
"..."
Cũng tạm được, đúng là không cao.
100 giọt ở Nhân cảnh thì cũng chỉ tương đương mấy trăm điểm công huân, đương nhiên trên thực tế thì cũng không ít, chỉ là bây giờ Tô Vũ tài đại khí thô mà thôi.
Hơi do dự một chút, hắn truyền âm hỏi: "100 giọt rất nhiều, Phượng huynh có tình báo tuyệt mật gì sao?"
"Xem như thế!"
"Vậy nếu không đáng..."
"Không đáng thì ta sẽ trả lại tiền!"
Tô Vũ nghĩ nghĩ rồi gật đầu, cũng không nói nhảm, mở ra một phòng trống kế bên, lôi kéo điểu huynh nọ đi vào. Hắn đây là học theo người khác, hắn vừa rồi đã quan sát một vòng, có vài gia hỏa giao dịch chính là theo cách như vậy, lôi kéo đối phương tiến vào một phòng trống là được.
Quả nhiên, lão điểu cũng không thèm để ý, dù sao nó cũng không sợ gia hỏa này xuống tay với mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.