Chương trước
Chương sau
Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Tu Tâm các.
Từng tin tức được chuyển tới.
Khi Vạn Thiên Thánh lấy ra Truyền Âm Phù, nhìn bảng danh sách mới nhất thì ông liền mệt mỏi ngửa đầu nhìn lên trời.
Lăng Vân chiến Sơn Hải!
"Lăng Vân..."
Thì thào một tiếng, ông nhìn về phía trần nhà, trong mắt có Nhật Nguyệt luân chuyển, thứ ta nhìn thấy đến cùng là cục diện gì.
Sơn Hải cùng Tô Vũ đối chiến rốt cuộc là ai?
Sơn Hải mấy trọng?
Ông không quá chú ý tới.
Sơn Hải nhất trọng là Sơn Hải, mà Sơn Hải cửu trọng cũng là Sơn Hải, gia hỏa này đấu với Sơn Hải nào, của tộc nào đây?
"Đó không phải là ở Chư Thiên chiến trường, không phải hiện tại..."
Ông thì thào một tiếng, sẽ không gần như vậy.
Không đâu!
Sau khi Tô Vũ nhập học, ông mới vận dụng Thông Thiên kính để quan sát tương lai.
Hao phí mất trăm năm!
Bây giờ còn chưa tới một năm.
Đến 8 tháng thì mới là một năm.
Ta không tin!
Mẹ nó, ngươi chờ đó a!
Ta không phục!
Sớm biết thứ mà ta nhìn thấy chỉ là thời gian trong tương lai gần thì còn lâu ta mới nhìn.
Tuy đó chỉ là một trong ngàn vạn loại khả năng, nhưng ông hao phí nhiều năm tuổi thọ để quan sát, quan sát thời gian càng ngắn thì đại biểu khả năng này càng lớn, vượt qua tuyến thời gian không dài.
"Ai!"
Ông thở dài một tiếng!
Tới quá nhanh, hết thảy không nằm trong khống chế của ta.
Còn nữa, vì sao Tô Vũ bỗng dung lại muốn đến Chư Thiên chiến trường gây sự, hơn nữa hắn còn gây chuyện quá lợi hại, thật sự cho rằng không ai có thể giết ngươi à?
Dù là thiên tài đi chăng nữa, gặp vô địch thì cũng dễ dàng bị đối phương dùng một bàn tay chụp chết ngươi.
Lắc đầu, ông không suy nghĩ thêm nữa.
Hạ mập mạp có lẽ sẽ nghĩ cách chiếu cố hắn.
...
Người thu được những tin tức này không nhiều, nhưng cao tầng đều có tuyến tình báo của riêng mình.
Đại Minh phủ.
Trên Duyệt Tâm đảo.
Ngưu Bách Đạo mời Thôi Lãng uống trà, uống xong thì cười hỉ hả nói: "Ta đã nói không được bao lâu mà, ngươi không cần lo lắng, nhìn xem, hiện tại đâu phải lo nữa. Tiểu tử kia tự lộ thân phận rồi!"
Nói thì nhẹ nhõm, trong lòng ông lại đang điên cuồng mắng!
Mẹ nó!
Không phải ngươi nói đi di tích lấy Thiên Nguyên khí sao?
Làm sao ngươi lại trèo lên Thiên Bảng ngồi vậy?
Ông sắp tức nổ phổi rồi!
Uổng công ta che giấu tung tích cho ngươi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, tiểu tử này quá trương dương, ẩn tàng kiểu gì cũng không được.
Đại Minh phủ ta luôn khiêm nhường.
Rất kín tiếng, chúng ta cũng chỉ làm ra thiên địa dị tượng, hố chết một ít Nhật Nguyệt thôi, không có làm gì khác mà?
Vì sao khi ngươi đến Chư Thiên chiến trường lại cứ như hổ được thả khỏi lồng thế?
Gây chuyện thị phi khắp nơi!
Đối diện, Thôi Lãng chậm rãi uống trà, gật gật đầu, có điều trong lòng vẫn không thể bình tĩnh nổi. Đương nhiên ta biết hắn sẽ sớm bại lộ, nhưng mà ta vẫn sẽ gặp phiền phức thôi!
Nghĩ đến đây, Thôi Lãng thở dài một tiếng, "Phủ trưởng, ta cảm thấy ta vẫn sẽ xong đời."
"Hửm?"
"Một người bạn ở Đại Đường phủ vừa mới truyền âm cho ta nói Trình lão đầu bỗng phá nổ tung nhà mình, ta đang nghĩ, ông ấy muốn giết ta hay là muốn giết Tô Vũ? Ngài cảm thấy thế nào?"
"..."
Quên mất tên kia!
Ngưu Bách Đạo nhìn y, nửa ngày sau mới trả lời: "Có thể là muốn giết ngươi đấy, sau đó đi bắt Tô Vũ, bức Tô Vũ thành thân với tôn nữ của hắn, ngươi cảm thấy đúng không?"
Thôi Lãng gật đầu, khả năng này đúng là rất lớn!
...
Trước cổng Thiên Diệt thành.
Tô Vũ yên lặng tra xét tư liệu, người đeo mặt nạ cho hắn không nhiều tư liệu lắm.
Nhưng có thông tin về cửa thành.
Chín cổng ra vào!
Cổ thành bình thường đều có chín cổng, ở giữa là cổng chính, sở dĩ Ma Đa Na muốn đi từ cổng chính là bởi vì nghe nói vào thành từ đó sẽ thấy được thứ khác biệt, thu hoạch được cơ duyên không bình thường.
Mà nếu đi cổng chính thì tính an toàn tăng nhiều.
Chuyện Tần Phóng dặn hắn không nên dừng lại quá ba ngày cũng được giải thích, ở trong cổ thành, một khi dừng lại vượt qua ba ngày thì sẽ gặp phải nguy cơ vô hình, có một số người trực tiếp mất tích, vĩnh viễn tìm không thấy.
Có một số người sẽ chết oan uổng, không tìm được hung thủ.
Có kẻ thì phát điên, có kẻ bị phế đi....
Càng là cường giả thiên tài của đại tộc thì càng dễ tao ngộ nguy cơ.
Về phần nguy cơ là cái gì thì nó không nói.
Trong vòng ba ngày nhất định phải rời khỏi!
Đương nhiên, nếu đi vào từ cổng thành chính thì nguy cơ sẽ giảm bớt, điểm này cũng có ghi chép.
Bất quá cổng chính không phải ai cũng có thể đi qua, cửa thành cứ mở ra như thế, nhưng vào thế nào thì cần phải xem thực lực, xem thiên phú, xem cơ duyên. Không phải cứ thực lực càng mạnh thì càng dễ tiến vào.
Nhưng một điều có thể khẳng định chính là xác suất thiên tài đi vào sẽ lớn hơn so với cường giả.
Thiên tài Đằng Không cảnh có lẽ có thể đi vào.
Nhưng cường giả Nhật Nguyệt lại là chưa hẳn có thể thông qua cổng chính.
Rất mơ hồ!
Trong cổ thành có cơ duyên cũng có nguy cơ.
Mà ở trong cổ thành cũng có một vài điều rất đặc thù, nếu định cư ở cổ thành thì sẽ không bị thời hạn ba ngày ảnh hưởng.
Vậy định cư như thế nào?
Rất đơn giản!
Tìm một căn nhà không người, ở lại cổ thành ba ngày, mỗi đêm ném ra ngoài cửa trước một tấm ngọc bài có dính máu và khí tức của ngươi, làm như vậy liên tiếp ba ngày, sau đó, ngươi sẽ được coi là cư dân chính thức của cổ thành.
Đến lúc đó, ngươi có thể quanh minh chính đại ở lại cổ thành.
Bấy giờ, trong cổ thành có không ít sinh linh như vậy.
Về phần định cư rồi có ảnh hưởng gì hay không thì Tô Vũ không biết, trong ngọc phù cũng không có ghi chép, nhưng Tô Vũ cảm giác hẳn không phải chuyện gì tốt. Người ở bên ngoài tới đều nói tốt nhất chỉ ở lại ba ngày liền rời đi.
Tần Phóng, Hoàng Đằng đều từng nhắc nhở Tô Vũ.
Nhiều nhất chỉ ba ngày!
Mà sở dĩ nói trong cổ thành có thể an toàn hơn bên ngoài, là bởi vì sau khi ngươi tìm nhà không người rồi vào tránh, phòng vừa đóng cửa thì ai cũng không vào được, cửa phòng cũng là một thứ đặc thù, không thể hủy hoại.
Bị người đuổi giết, chạy vào thành tìm một căn nhà trốn tránh, không ra ngoài thì đối phương muốn dò xét cũng khó dò ra được ngươi.
Đây chính là chỗ tránh nạn!
Đương nhiên, cách này cũng rất nguy hiểm, có một số gia hỏa không vào thành mà chỉ ở ngoài thành chờ ngươi, ba ngày sau ngươi nhất định sẽ ra ngoài, cho nên dù là vào thành thì cũng không có nghĩa là trăm phần trăm thoát nạn an toàn.
"Ở trong cổ thành, tốt nhất đừng động võ."
"Không nên trêu chọc cư dân cổ thành."
"Ra khỏi thành thì không tính."
Ra khỏi thành thì không tính!
Tô Vũ nhớ kỹ điểm ấy, nhìn về phía những sinh linh bên cạnh cửa thành, những sinh linh này là ở tạm hay là cư dân của Thiên Diệt thành vậy?
Ma Đa Na giết hai tên, đó là người ngoài hay là cư dân?
Bất kể như thế nào, họ đều ở ngoài thành, có lẽ giết cũng không có vấn đề gì.
Trong cổ thành, có một số kẻ lưu lạc từ các giới vực bị diệt, bọn họ không nguyện ý trở thành cư dân cổ thành, mà là chọn mỗi lần ở lại ba ngày, ba ngày sau ra khỏi thành, ra khỏi thành rồi lại vào thành...
Đây cũng là lý do vì sao phụ cận cửa thành không ngừng có người vãng lai.
Về phần số lượng phòng ốc trong đó thì nhiều đến dọa người, dung nạp ngàn vạn người đều không khó khăn gì, cho nên sẽ không sợ tiến vào lại tìm không thấy phòng trống. Một tòa cổ thành cũng không có nhiều sinh linh đến định cư như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.