Tô Vũ vừa đi không lâu, dưới mặt đất chấn động, sau một khắc, một cái đầu người đất xông ra, nhìn thoáng qua cái hố mới nổ tung, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Ngũ Hành tộc à?
Đồng tộc của ta sao?
Không thấy có đồng tộc tới mà nhỉ... Dĩ nhiên, tên Thủy Nhân kia không tính, tên kia chỉ là gậy quấy phân heo, hiện tại không biết đã tránh đi đâu rồi, gã coi như mình không quen biết, chưa từng thấy qua tên kia.
Phù Thổ Linh nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện cái gì nên cũng cấp tốc tan biến.
Gã vừa biến mất, một thân ảnh thoăn thoắt bước vào nơi này.
Thân ảnh này vừa xuống đất, dưới mặt đất, đại địa giống như chấn động một cái.
Tức thì, đại địa hóa thành từng bàn tay lớn, thoáng chốc đã bắt gọn lấy Liệp Báo vừa mới đặt chân xuống, từng bàn tay đất khổng lồ cuốn lấy Liệp Báo. Vẻn vẹn vài giây sau, trong bàn tay đất nhô ra một thanh gai nhọn.
Phụt một tiếng, gai đất đâm xuyên thấu bụng Liệp Báo.
"Gừ!"
Liệp Báo gào thét, kêu thảm: "Phù Thổ Linh... Ngươi dám..."
Bịch! Liệp Báo nổ tung.
Bàn tay lớn nhanh chóng tan biến, đất đai khôi phục nguyên dạng.
Phù Thổ Linh xuất hiện rồi hóa thành nắm bùn, mau lẹ bao bọc lấy xác Liệp Báo, vừa thôn phệ nó vừa cảm khái: "Mùi vị cũng được..."
Xong xuôi, Phù Thổ Linh lại biến mất.
Cường giả trên Liệp Thiên bảng có mấy ai là kẻ lương thiện?
Thuận tay giết một tên đã rồi nói!
Phù Thổ Linh tan biến ngay tại chỗ.
Lại qua một quãng thời gian,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817749/chuong-1297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.