Chương trước
Chương sau
Mà ngay thời khắc Đạo Thành đang tra xét.
Nhân cảnh.
Duyệt Tâm đảo.
Ngưu Bách Đạo ngửa đầu nhìn bầu trời, thở dài một tiếng, mẹ nó!
Tiểu tử Tô Vũ quả nhiên đã khiến cho nhiều người chú ý, thuật bói toán này không yếu, trong cõi u minh thậm chí đã xuyên thấu Chư Thiên, bất quá cảm giác cũng không quá mạnh, suy nghĩ một chút, ông thầm lẩm bẩm: "Tiên tộc sao? Gia hỏa biết bói toán, Sơn Hải cảnh ư?"
Cũng không quá mạnh, nếu thật sự là Nhật Nguyệt hay vô địch thì vô địch ông ngăn không được, Nhật Nguyệt thì hẳn phải hơi cố hết sức. Giờ thì ông không hao tổn tốn sức chút nào đã có thể đánh tan kẻ nhìn lén trong cõi u minh kia.
"Phiền toái!"
Lại lần nữa lắc đầu, Ngưu Bách Đạo cũng rất phiền muộn, không phải đã nói chỉ định đi đến di tích lấy chút đồ vật thôi sao?
Mẹ nó, di tích nhà ngươi ở Chư Thiên chiến trường à?
Ta tin ngươi mới có quỷ ấy!
"Tiên tộc... Ha ha!"
Mắng Tô Vũ một hồi, Ngưu Bách Đạo cười lạnh một tiếng, hẳn là gia hỏa nào đó của Tiên tộc.
Thuật bói toán thì có không ít chủng tộc biết.
Nhưng mà có thể xuyên thấu Chư Thiên thì không phải tùy tiện chủng tộc nào đều làm được.
Thôi Lãng thật ở tại Nhân cảnh khác với Thôi Lãng ở Chư Thiên chiến trường.
"Cũng không biết đối phương có thấy cái gì hay không."
Ngưu Bách Đạo vuốt vuốt chòm râu, không biết đối phương dùng bói toán chi thuật nào, nếu là loại chỉ ra bản tâm vậy còn tốt một chút, nếu là loại như định vị tuần tra thì sẽ có chút phiền phức!
Cần đảo loạn khí thế!
Ngưu Bách Đạo nghĩ đến đây thì chợt vung tay lên, trên Duyệt Tâm đảo xuất hiện một đại trận che khuất bầu trời, trong nháy mắt, Duyệt Tâm đảo đen lại, một lát sau đại trận bị đánh tan, Duyệt Tâm đảo khôi phục như thường.
"Chọc cả Tiên tộc luôn rồi sao?"
Ngưu Bách Đạo lẩm nhẩm một tiếng, nếu mà Tô Vũ gặp phải chúng, giết người thì được nhưng tuyệt đối đừng giống như giết Huyền Khải nhất tộc, tàn sát hết thiên tài của bọn họ, làm vậy sẽ gây ra phiền toái cực lớn!
Giết Tiên tộc thì phải âm thầm mà giết, đó giờ Nhân tộc cùng Tiên tộc đều làm như vậy.
Tốt xấu gì thì hai phe hiện tại vẫn tính là liên minh.
Chung nhau đối kháng với Thần Ma cường tộc!
Một khi vạch mặt thì những gia hỏa phân tranh ở bề ngoài đều sẽ không có kết cục tốt.
"Hi vọng tiểu tử nhà ngươi có thể hiểu đạo lý này."
Ngưu Bách Đạo ngồi xếp bằng, trong mắt có Nhật Nguyệt luân chuyển, không xen vào chuyện của Tô Vũ nữa, dù sao ông cũng không quản được. Lúc này ông nhìn về hướng phương bắc, bên kia là Đại Hạ phủ, đa thần văn học viện chẳng mấy chốc sẽ khai giảng.
Mà nhiễu loạn cũng chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu.
"Tô Vũ ở lại Chư Thiên chiến trường thêm một quãng thời gian cũng tốt, chỉ sợ hắn gây chuyện thị phi, nếu thanh thản ổn định ở bên kia tu luyện thì sẽ an toàn hơn."
Lắc đầu, Ngưu Bách Đạo không nói gì thêm.
Ở bên kia an tâm tu luyện kỳ thật sẽ có hiệu quả không tệ, sợ là sợ hắn không an phận mà thôi.
...
Trong Thiên Đoạn cốc.
Tô Vũ đã hóa thân thành đoạn kiếm, trong biển ý chí của hắn, chữ "Kiếp" một lần nữa hơi nhúc nhích một chút, điều này đại biểu nguy hiểm không lớn.
Thế nhưng, có một chút nguy hiểm.
Rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Tô Vũ hơi nghi hoặc, hắn đã chờ một hồi mà cũng không phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào tồn tại.
"Sai rồi à?"
Đương nhiên, Tô Vũ cảm thấy không có khả năng ấy.
Điều này đại biểu, trong nháy mắt mới rồi nhất định đã phát sinh một điểm gì đó liên quan tới hắn, có thể sẽ tạo thành chút nguy hiểm cho hắn.
"Được rồi, không nghĩ nữa!"
Không có cách nào và không có bất cứ manh mối nào, cũng nghĩ không ra cái gì, chính mình cẩn thận một chút là được.
Trên đoạn kiếm, Thiên Nguyên khí ào ào vờn quanh.
Khai Thiên đao khí cùng với lực lượng thần thánh đều đang va chạm.
13 đúc sắp sửa hoàn thành.
Nơi đây thật sự rất thích hợp để đúc thân.
Mà đúng vào lúc này, Tô Vũ bỗng nhiên thu hồi sóng chấn động, màu vàng kim trên đoạn kiếm tiêu tán, trở thành một chuôi kiếm mục nát tầm thường bị vứt bỏ một bên. Gần đó còn có mấy bộ bạch cốt và nhiều binh khí đứt gãy nên nó cũng không quá gây chú ý.
Một lát sau, lặng yên không một tiếng động, trong hạp cốc bỗng nhiên nhiều thêm một cái bóng.
Không phải Ảnh tộc mà là một loại kỹ năng đặc thù.
Tô Vũ phán đoán một thoáng, Ảnh tộc thì hắn rất quen thuộc.
Quả nhiên, sau một khắc, cái bóng kia hiển hiện, không phải hình người mà là một con trùng thoạt nhìn có chút giống châu chấu.
"Ám Hoàng!"
Tô Vũ suy đoán, có lẽ đây là một nhánh của Hoàng tộc, cũng có năng lực ẩn thân, bất quá bộ tộc này không có vô địch tọa trấn, không tính là đại tộc.
Tộc không có vô địch mà cũng dám dính vào chuyện vây bắt Hoàng Đằng sao?
Muốn tìm cái chết à?
"Thực lực không tệ, hình như Lăng Vân ngũ lục trọng gì đó!"
Nhưng với thực lực này thì ở đây cũng không tính là quá cường đại.
Tên Ám Hoàng kia hiển hiện thân ảnh, xúc giác trên đỉnh đầu dò xét một thoáng, con mắt lồi ra nhìn qua hướng Tô Vũ, nó hơi nghi hoặc, rất nhanh, nó không dò xét nữa mà cấp tốc hóa thành một tàn ảnh rồi tan biến.
Tô Vũ không tiếp tục tu luyện, chỉ yên lặng chờ đợi một lúc.
Trong ngọc cảm ứng, điểm sáng kia vẫn chưa tan biến.
Nó vẫn cứ trầm mặc như vậy.
Đại khái là qua bảy tám phút, dưới mặt đất mới có một đạo ám ảnh hiển hiện, xúc giác của Ám Hoàng lại lần nữa mở rộng ra, một lần nữa dò xét về hướng Tô Vũ.
Không có cái gì dị thường.
Ám Hoàng xuất hiện, ánh mắt lộ ra dị sắc.
Không có gì ư?
Chẳng lẽ là bảo vật?
Nó nhìn về phía mấy bộ hài cốt rải rác, trước đó nó cảm nhận được một chút gợn sóng không giống bình thường, chờ nó tới thì lại không phát hiện được gì.
Nghĩ đến đây, Ám Hoàng bỗng nhiên dùng chân của mình chém xuống một kích!
Bịch một tiếng, mấy bộ bạch cốt bị nó chém cho triệt để nát tan!
Làm xong xuôi Ám Hoàng mới thấy yên tâm.
Không phải sinh linh ẩn giấu giả dạng thành bạch cốt.
Còn rất tốt!
Nó nhảy vọt về hướng Tô Vũ bên này, mà Tô Vũ đang hóa thân thành đoạn kiếm cũng dưới một kích ban nãy bị hất bay, đoạn kiếm trôi nổi trên không trung.
Ám Hoàng vừa thấy an tâm trở lại thì bỗng nhiên lại có chút cảm giác nguy hiểm.
Loại cảm giác này chỉ lóe lên một cái rồi biến mất!
Mà chỉ trong nháy mắt ấy, chuôi đoạn kiếm kia đã dung hợp thành thần văn chiến kỹ, hơn 20 thần văn mau chóng hợp thành trường kiếm, phập một tiếng xuyên thấu qua đầu Ám Hoàng!
Thần văn chiến kỹ!
Nhiều viên tứ giai thần văn tổ hợp thành thần văn chiến kỹ, một kích đã vô thanh vô tức cắm xuyên qua biển ý chí của Ám Hoàng khiến nó ngay lập tức đổ sụp.
Sau một khắc, thi thể Ám Hoàng ngã rơi xuống đất.
Tô Vũ hóa thành nhân hình, một tay nhô ra, phốc một tiếng xuyên qua đầu của nó, thần văn chữ “Máu” bùng nổ, hàng loạt dòng máu màu xanh lục bị hắn hấp thu, nhanh chóng dung hợp thành 10 giọt tinh huyết.
Tô Vũ nhìn những cái chân của Ám Hoàng, có lẽ có khả năng luyện binh khí nên hắn dứt khoát thu lại.
Hắn mau gọn thu hồi thi thể đối phương, làm xong, Tô Vũ liền tan biến ngay tại chỗ.
Cái tên Ám Hoảng đó không phải thiên tài Liệp Thiên bảng.
Giết cũng quá dễ dàng.
Thiên tài trên Liệp Thiên bảng không phải rau cải trắng khắp nơi đều có, dù sao chỉ có mấy vị như vậy thôi, bất quá dù cho không phải nhân vật của Liệp Thiên bảng thì vừa rồi đối phương nhạy bén như thế cũng khiến hắn phải cảnh giác. Tô Vũ đã ẩn giấu rất tốt, nhưng bởi vì lúc trước hắn tu luyện nên trong không trung có dấu vết gợn sóng, không nghĩ đối phương có thể dễ dàng cảm nhận được.
"Vạn tộc thiên tài thật là nhiều!"
Tô Vũ vừa chuyển di địa điểm, vừa cảm khái.
Hoàng tộc chỉ là tiểu tộc, không có vô địch trấn giữ, thế mà một tên mới xuất hiện lại mạnh đến như vậy.
Mặc dù bị mình tung nhất kích thủ tiêu nhưng không có nghĩa là đối phương quá yếu.
"Tinh Vũ phủ đệ..."
Tô Vũ đang suy nghĩ một vấn đề, dĩ vãng, Nhân tộc muốn đi Tinh Vũ phủ đệ thì bình thường đều lấy Lăng Vân cảnh làm chủ. Đằng Không cao trọng như Bạch Phong cũng phải tranh thủ danh ngạch, tức là nói rõ chỉ Đằng Không thôi vẫn chưa đủ.
Lăng Vân làm chủ, xen lẫn chút ít Đằng Không, trước kia Tô Vũ cảm thấy Lăng Vân rất mạnh mẽ.
Nhưng mà hiện tại... Bọn gia hỏa này không phải tới để dâng mạng sao?
Thần Ma không có Sơn Hải tới à?
Còn nữa, cái tên Toan Nghê nhà mình chỉ là Đằng Không cửu trọng cũng đã từng tới Tinh Vũ phủ đệ, hơn nữa nó còn sống sót ra ngoài.
Tinh Vũ phủ đệ rốt cuộc là an toàn hay nguy hiểm?
Tô Vũ lắc đầu, quyết định không nghĩ nhiều nữa, sau một khắc, hắn lại lần nữa hóa thành một thanh đoạn kiếm, rơi xuống sâu trong di tích chiến đấu.
Ngũ hành chủng tộc, Tô Vũ hiện tại cảm thấy thật trâu bò.
Ngũ Hành độn thuật rất mạnh, thiên phú kỹ cũng rất mạnh.
Năng lực ẩn thân cực kỳ lợi hại!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có rất nhiều thần văn đặc thù, Tô Vũ vận dụng không ít thần văn, cộng thêm liễm tức chi thuật của tộc ô quy mới có thể ẩn giấu tốt như vậy.
"Toàn tới quấy rối ta, không để yên cho ta đúc thân, chết tiệt!"
Tô Vũ cũng lười ra ngoài săn giết kẻ nào, trước hết hắn muốn đúc thân thành công xong hẵng tính.
Qua thêm mấy giờ, Tô Vũ hóa thân thành đoạn kiếm, xung quanh bộc phát ra ánh kim!
Ầm ầm một tiếng!
Đất đá bốn phía phá toái, Tô Vũ cấp tốc trốn chạy, tan biến ngay tại chỗ, 13 đúc của hắn đã chính thức hoàn thành!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.