Chương trước
Chương sau
Ba giờ sau.
Tô Vũ một đao thọc chết một hổ yêu, lấy tinh huyết ra, nhíu mày, “Liệp Thiên bảng còn có thể chủ động cung cấp chiến tích à?”
Tô Vũ nhíu mày, hắn mới biết mình lên hạng 3 Hoàng bảng.
“Khí tức bị bắt giữ, cung cấp cho Liệp Thiên bảng, mà Liệp Thiên bảng hiển thị tên Thôi Lãng... nghĩa là do có kẻ đưa vào, như vậy có khả năng lúc trước ta đã bị người bắt giữ khí tức!”
Hồi tưởng lại, rất có thể nó xảy ra ở địa bàn Nhân tộc, khi đó hắn đuổi theo một người, một vị Nhật Nguyệt tiến đến, hắn lập tức trốn chạy, có thể khi đó đã bị tóm được khí tức.
“Khí tức, là căn nguyên khí tức, hay là ngoại hiện khí tức?”
Tô Vũ không rõ lắm, nhưng nếu biểu hiện là Thôi Lãng, cơ bản hắn biết một ít tình huống, Liệp Thiên bảng không cường hãn như trong tưởng tượng, không phải là không gì không biết, chắc có người Liệp Thiên các quan sát xem ai có tư cách nhập bảng.
Sau đó bắt giữ khí tức, đưa vào Liệp Thiên bảng, làm một phần hồ sơ.
Sau này, nếu người đó giết chết cường giả trong bảng thì mới có thể bị Liệp Thiên các nắm giữ tình huống.
“Vậy thì có chút phiền phức!”
Tô Vũ muốn đổi thân phận, nhưng như vậy... Nếu đổi thành thân phận Ma tộc, kết quả Ma tộc nằm trong bảng mà bị người giết, vậy bảng sẽ biểu hiện đối phương đã chết.
Vậy không thể giả mạo được nữa!
“Khó trách Hạ Hổ Vưu nói rằng rất khó giả mạo thân phận tại đây!”
“Chủ yếu là vì Liệp Thiên bảng, rốt cuộc ai đang khống chế Liệp Thiên các?”
Thực phiền toái!
Nếu Tô Vũ giả mạo Hoàng Đằng, dù Hoàng Đằng còn sống, khi Tô Vũ giết người, trên bảng Hoàng Đằng lại không thay đổi chiến tích, nhưng Thôi Lãng lại thay đổi, vậy thằng ngốc cũng biết là hắn ngụy trang.
“Liệp Thiên bảng!”
Tô Vũ lẩm bẩm, đó không phải thứ tốt.
Liệp Thiên các cũng không phải thứ tốt!
Trừ phi giết người diệt khẩu, không để kẻ khác nhìn đến, không cho người khác phát hiện mình có chiến tích mới thì mới có thể.
Tỉ như giả mạo Hoàng Đằng giết người, chiến tích của Hoàng Đằng không biến hóa, Thôi Lãng có, mọi người biết là Thôi Lãng giết người, nhưng không biết Thôi Lãng thay đổi thân phận giết người.
“Có lẽ có người sửa đổi tên, có kẻ nào không ở trong bảng, khí tức không bị bắt được, hoặc là hạng người vô danh, đối phương không biết người nọ là ai không?”
Một đống nghi vấn vang lên trong lòng.
Tô Vũ giết hổ yêu xong thì hỏi ra một vài tin tức, ở phía tây Thiên Đoạn cốc, có không ít thiên tài đang tụ tập chuẩn bị vây sát hai người Hoàng Đằng.
Tô Vũ chán ghét Hổ tộc.
Tại vì cọp mẹ Vân Hổ nhất tộc muốn tính kế hắn, vậy nên Tô Vũ chán ghét cả Hổ tộc.
“Thiên Đoạn cốc?”
Trong đầu Tô Vũ hiện ra tư liệu về Thiên Đoạn cốc, trong truyền thuyết, hai vị vô địch đại chiến tại đây, một đao chém nứt đại địa, hình thành một khe nứt kéo dài mấy trăm dặm trên vùng đất bằng phẳng này.
Bởi vì là chiến trường của vô địch, đến bây giờ vẫn có đao khí tung hoành, trong cốc rất nguy hiểm.
Không nghĩ nhiều, Tô Vũ nhanh chóng thay đổi hình thể, hóa thành bộ dáng Thủy Nhân trong suốt, hiện tại, ta là Thủy Nhân nhất tộc!
Trừ phi ra tay giết người, có kẻ thấy chiến tích biến hóa, nếu không, hắn thay đổi hình thái như vậy rất khó bị phát hiện thân phận.
Hiện tại thân phận Nhân tộc cực kỳ mẫn cảm tại đây.
Thần Ma cường tộc đều chạy tới, không cẩn thận sẽ bị bọn họ theo dõi.
Hóa thành Thủy Nhân, Tô Vũ hiểu biết khá nhiều về bọn họ, số lượng tộc nhân của ngũ hành chủng tộc không nhiều lắm, khả năng đụng tới đồng tộc là rất nhỏ.
Còn cái búa lớn thì có thể không dùng, đổi thành cái khác cũng được.
Cây búa là để hợp với thân phận hắn mà thôi, không dùng búa, thần văn chiến kỹ của hắn vốn dĩ là một thanh đao.
Ở chiến trường Chư Thiên, Tô Vũ xông pha như cá gặp nước!
Tại đây, chủng tộc nào xuất hiện cũng đều chẳng có gì lạ.
Tại đây, muốn biến thành tộc nào thì có thể biến thành tộc đó, không ai nghĩ nhiều, bởi vì Vạn tộc đều có khả năng xuất hiện tại Dục Hải bình nguyên.
Nguyên Thủy Thần tộc và Ma tộc cũng tới, các tộc khác tề tụ cũng không thành vấn đề.
Tô Vũ nhanh chóng lên đường, một đoàn hơi nước du đãng trong không trung, trong nháy mắt đã đến một chỗ khác.
Dọc đường, hắn cũng bắt gặp một ít cường giả đang chạy tới Thiên Đoạn cốc.
Thiên tài Nhân tộc Hoàng Đằng và Ngô Kỳ bị Ma tộc vây khốn ở Thiên Đoạn cốc, đây được coi là tin tức lớn, Hoàng Đằng là trụ cột của thế hệ trẻ tuổi Đại Hạ phủ, giết Hoàng Đằng, Đại Hạ phủ sẽ cực kì rối ren.
Một vài chủng tộc nghe tin lập tức hành động, đều chạy đến đó.
Tô Vũ cũng thế.
Đi xem náo nhiệt thôi!
Có thể cứu thì cứu, không thể thì thôi, hắn không muốn vì cứu người mà làm chính mình bị liên lụy, hắn không vĩ đại như vậy, nếu không phải có Ngô Kỳ ở bên kia, hắn còn lười đi xem, Hoàng Đằng bị giết thì cũng không liên quan gì đến hắn.
Hai người vốn không quen thuộc!
...
Cùng lúc đó.
Trong hạp cốc rộng lớn, Hoàng Đằng nhìn chung quanh, cười nói: “Không sao, đừng sợ! Đây là đao ngân Đại Hạ vương chiến với kẻ khác lưu lại năm xưa, tại đây, kẻ biết Khai Thiên đao sẽ như cá gặp nước! Đám gia hỏa kia muốn vây giết ta tại đây ư, nằm mơ!”
Đúng vậy, vô địch cảnh đại chiến lưu lại đao ngân, một vị vô địch trong đó chính là Đại Hạ vương.
Một đao chém ra một khe nứt mấy trăm dặm, hình thành Thiên Đoạn cốc.
Ngô Kỳ cảm thấy hơi áp lực, bị đao khí Khai Thiên đao áp chế có chút khó chịu, nàng nhíu mày, “Ngươi có thể đi rồi, sao ngươi cứ đi theo ta làm cái gì?”
“Nhân sinh quá nhàm chán, thỉnh thoảng nên mạo hiểm một chút để giải trí không phải rất tốt sao?”
Hoàng Đằng phì cười, “Bình thương muốn giết người thì đều lén lút, hiện tại một đống kẻ hội tụ tới đây, đến lúc đó muốn giết bao nhiêu cũng được! Không vui à?”
“Ngươi mà chết, Hạ gia sẽ khóc mất!”
Ngô Kỳ bình thản nói, Hoàng Đằng nhún vai, không để ý, “Không đến mức đó đâu, thiên tài chết đi không đáng giá, nhưng Hạ gia đầu tư không ít, chắc Hầu gia sẽ khóc đấy, tổn thất quá lớn mà.”
Ngô Kỳ nở nụ cười, đúng vậy.
Chắc chắn Hạ Hầu gia sẽ khóc!
Để bồi dưỡng Hoàng Đằng, Đại Hạ phủ đã đầu tư rất nhiều, kể cả cơ hội đi thiên nguyên thánh địa đúc thân cũng cho y, nếu Hoàng Đằng chết, vậy bọn họ sẽ tiếc nuối muốn chết.
Hoàng Đằng không để bụng, “Hầu gia khóc thì khóc thôi, Đại Hạ phủ nhiều thiên tài, bồi dưỡng kẻ khác là được, Hoàng mỗ không phải là duy nhất.”
Ngô Kỳ lạnh lùng nói: “Hạ gia đầu tư cho ngươi nên đã từ bỏ rất nhiều người, nếu ngươi chết, vậy thì ngươi có lỗi với Hạ gia!”
“Ta không gánh nổi trọng trách nặng như vậy đâu!”
Hoàng Đằng vừa đi vừa cảm ngộ đao khí, cười ha hả nói: “Nhiều người nói ta là Hạ Phủ chủ thứ hai... ta không thích vậy, kẻ nào bị nói là ai đó thứ hai thì đều không có kết cục tốt, ta chính là ta, Hoàng Đằng!”
Dứt lời, đao khí bùng nổ, vô cùng cường hãn, dường như Hoàng Đằng đã có một ít cảm ngộ, y cảm khái: “Đại Hạ vương mạnh thật, đao khí này trải qua nhiều năm như vậy, nhưng ta cảm giác còn mạnh hơn cả Hạ phủ chủ!”
Y lại nói: “Kẻ nào biết Khai Thiên đao thì nên tới đây một chuyến, đây là một chiêu của Đại Hạ vương muốn liều mạng giết vô địch năm đó, đáng tiếc vị vô địch kia không chết, nếu không, nơi đây chính là tuyệt địa!”
Ngô Kỳ không để ý đến y, nàng không phải là Chiến Giả.
Người biết Khai Thiên đao không ít, nhưng không phải ai cũng có thể học được tinh túy, ngươi hiểu nhiều không có nghĩa là người khác cũng có thể hiểu được, gia hỏa này thật sự là quá thiên tài.
Giờ khắc này, Ngô Kỳ không thèm để ý đám thiên tài tụ tập bên ngoài, cùng lắm thì nàng sẽ chết ở đây.
Cái gã Hoàng Đằng này thực lực cường hãn, lại ở trong Thiên Đoạn cốc hình thành do Khai Thiên đao, nàng mà chết, đối phương không còn trói buộc, như vậy y sẽ có hi vọng chạy thoát, nàng không cần quá lo lắng cho y.
“Ta mà chết, thế hệ của ta đành dựa vào nha đầu ngốc kia rồi!”
Ngô Kỳ thầm nghĩ, cảm thấy bất đắc dĩ, thôi, ngươi làm nghiên cứu đi thì hơn.
Nếu trông cậy vào ngươi, lão Ngô gia chắc cũng chẳng còn hy vọng nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.