Chương trước
Chương sau
“Phủ trưởng, ngài nói với ta cũng vô dụng, dù hiện tại ta nói là mình nói hươu nói vượn thì có người tin à? Có khi còn cảm thấy ta bị Đại Chu phủ uy hiếp nên mới đành phải bước ra chứng thực việc này.”
Ngưu Bách Đạo không nói gì.
Tô Vũ lại nói: “Phủ trưởng, sắp tới ta muốn bế quan tu luyện khôi phục thương thế, nếu có chuyện gì thì ta cũng không xen vào, dù sao thực lực ta cũng yếu.”
Yếu sao?
Đan Hùng còn không bằng ngươi, còn yếu sao?
Ngươi đối chiến Lăng Vân thất trọng cũng không thành vấn đề đi?
Lý giải của tiểu tử ngươi về sự cường đại có vẻ không bình thường lắm.
Ngưu Bách Đạo gật đầu, “Vậy ngươi chữa thương đi, đúng rồi, ta có vài vị lão bằng hữu thọ nguyên cũng không còn nhiều.”
“Phủ trưởng, công pháp này ta suy đoán ra, nhưng cần rất nhiều Thiên Nguyên khí mới có thể bảo đảm công pháp phát huy hiệu quả, dù sao cũng dùng để kéo dài duyên thọ và chữa thương, ta không có nhiều Thiên Nguyên khí như vậy, ta có chút thu họach, nhưng cũng không dư lại nhiều, ta còn phải đúc thân.”
Ngưu Bách Đạo xấu hổ ngượng ngùng.
Duyên thọ, chắc chắn phải cần tài liệu tốt.
Thiên Nguyên khí thì dễ!
Nhân cảnh cũng có!
Nếu là thiên tài địa bảo đỉnh cấp, vậy có công pháp cũng vô dụng.
Nhưng dù là Thiên Nguyên khí thì cũng không phải vô hạn.
Ngưu Bách Đạo lúng túng: “Tô Vũ, ngươi có thể chia sẻ một chút Thiên Nguyên khí không? Yên tâm, ta sẽ chuẩn bị tinh huyết Thần Ma cho ngươi đúc thân, là tinh huyết Thần Ma đỉnh cấp, kỳ thật không kém Thiên Nguyên khí chút nào, tinh huyết Nguyên Thủy thần ma, hiệu quả cực kỳ bảo đảm.”
Ông thật sự rất bất đắc dĩ, bởi vì đúng là ông có một vài lão bằng hữu sắp chết.
Thừa dịp còn chưa tới thời điểm đại nạn, tu luyện thử một chút xem sao, biết đâu có thể khôi phục.
Tô Vũ khó xử, “Phủ trưởng, thật sự ta không có nhiều lắm, nếu không... Ta có thể truyền công pháp, để các tiền bối đi hai đại thánh địa tu luyện? Thánh địa Thiên Nguyên khí bí cảnh không phải cho phép tu luyện hay sao?”
Nói đến bí cảnh, trong lòng Tô Vũ sinh ra một ý niệm.
Ta có nên dùng thần văn Nhật Nguyệt chế tạo ra một cái bí cảnh hay không? Chuyên môn chứa đựng Thiên Nguyên khí!
Tránh việc suốt ngày chỉ có thể tu luyện trong phòng, có thể dùng kết giới bóng ma bao phủ bất cứ lúc nào là được.
Giống như nguyên khí bí cảnh, chuyên môn sản sinh Thiên Nguyên khí.
Đương nhiên, Thiên Nguyên khí cần bản thân Tô Vũ tự cung cấp.
Hắn đang nghĩ ngợi, Ngưu Bách Đạo lại thở dài, “Thánh địa bí cảnh, một mặt là để uẩn dưỡng cây Thiên Nguyên Quả, một mặt là mỗi năm cho người đi vào đúc thân, kỳ thật tiêu hao rất lớn, nếu tùy tiện dùng thì đã bị hút hết từ lâu rồi! Không thể chặt đứt gốc rễ, mất nó rồi, Nhân cảnh sẽ không còn Thánh địa Thiên Nguyên khí nữa.”
“Nhưng những tiền bối đó đều là công thần của Nhân cảnh, chẳng lẽ có cơ hội sống sót mà thánh địa cũng không cho sao?”
Ngưu Bách Đạo lắc đầu, “Không phải không cho, mà là khuyết thiếu Thiên Nguyên khí, hơn nữa nói khó nghe thì muốn chia cũng không thể chia đều, lớp lão nhân Nhật Nguyệt sắp chết của Nhân cảnh không phải chỉ một hai người, ngươi cho người này đi vào kéo dài mạng, vậy người khác thì sao? Mọi người đều muốn vào, vậy đủ cho mấy Nhật Nguyệt không ngừng hấp thu Thiên Nguyên khí?”
“Đến lúc đó, dù một vài kẻ còn chưa tới đại nạn thì cũng sẽ động tâm, sợ mọi người hút hết, mấy năm nữa đến đại nạn thì mình còn vào được hay không?”
“Tô Vũ, ngươi hiểu ý ta không? Cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là tự cấp tự túc, tránh tạo thành một loạt phiền toái.”
Tô Vũ gật đầu, quả thật rất khó xử.
“Vì sao Nhân cảnh ít Thiên Nguyên khí như vậy, đại giới khác có không ít đúng không?”
“Trước kia Thiên Nguyên khí của Nhân cảnh tiết ra ngoài, hơn nữa...” Dừng một chút, Ngưu Bách Đạo mới nói: “Hơn nữa mấy trăm năm trước, hơn mười vị vô địch chứng đạo, kỳ thật hấp thu quá nhiều nguyên khí và Thiên Nguyên khí, ở đại giới khác thì tuần tự lần lượt, Thiên Nguyên khí có cơ hội khôi phục, khi đó Nhân tộc không có biện pháp khác, lúc đó không phải chỉ có hai thánh địa Thiên Nguyên khí, mà là rất nhiều, nhưng vì tăng thực lực, nào lo lắng nổi cho tương lai, phát hiện chỗ nào gần như đều sẽ bị nhanh chóng hút khô!”
“Không chỉ Nhân tộc, Vạn tộc cũng như vậy, dù sao không phải địa bàn của bọn họ, những người này tìm được địa phương như vậy cũng không màng gì cả mà hấp thu, hủy hoại không ít thánh địa.”
Ngưu Bách Đạo lắc đầu, “Có được tất sẽ mất, Nhân cảnh có không ít Thiên Nguyên khí, trong di tích cũng có rất nhiều, nhưng tới hiện tại, vẫn còn không ít di tích chưa bị khai phá, chưa bị phát hiện, hơn nữa lượng tiêu hao mấy trăm năm trước, ngươi nói xem, hiện tại còn lại bao nhiêu?”
“Kỳ thật hai đại thánh địa Thiên Nguyên khí năm xưa không tính là tốt, bởi vì Thiên Nguyên khí không nồng đậm nên mới còn bảo tồn, bởi vì có vài cường giả chướng mắt tiểu địa phương này!”
Tô Vũ cũng cạn lời, khó trách thật!
Ngưu Bách Đạo thấy hắn chần chờ liền hỏi: “Ngươi cảm thấy cần bao nhiêu Thiên Nguyên khí thì mới có thể giúp họ tu luyện công pháp thành công, kéo dài tuổi thọ?”
“Tu luyện công pháp cần thông suốt không ít, Nhật Nguyệt thông suốt khá khó khăn, tốt nhất là dùng Thiên Nguyên khí nối liền khiếu huyệt, trong tình huống bình thường thì ít nhất cần đến 20 Thiên Nguyên Quả, đây chỉ là hoàn thành tu luyện công pháp. Sau đó còn phải không ngừng hấp thu Thiên Nguyên khí, bài trừ tạp chất, kích phát sức sống thân thể, càng mạnh thì càng hao, thương thế càng nặng, tiêu hao càng lớn!”
“Hiện tại người sắp đến đại nạn đều có thương tích trong người, còn là vết thương khó chữa khỏi.”
Tô Vũ tính toán, “Nếu muốn chữa trị, trên cơ bản, một người cần ít nhất 100 Thiên Nguyên Quả, đây là cơ sở!”
“...”
Sắc mặt Ngưu Bách Đạo biến đổi liên tục!
Má!
Nhiều như vậy sao?
Kỳ thật tính ra cũng không nhiều lắm, Thiên Nguyên Quả ẩn chứa lượng Thiên Nguyên khí cũng không nhiều, 100 Thiên Nguyên Quả đại khái đủ Đằng Không 9 đúc.
Lượng 9 đúc để trị liệu một vị Nhật Nguyệt, có lời không?
Vẫn có lời!
Mấu chốt là sản lượng một năm của hai đại thánh địa không nhiều lắm, nói như vậy, sau một năm, trừ việc uẩn dưỡng Thiên Nguyên Quả, hai đại thánh địa đại khái chỉ đủ cho một hai vị Nhật Nguyệt khôi phục thương thế.
Một năm chỉ một hai vị tiến vào, quá ít.
Tô Vũ tính toán, nếu để hắn lấy ra lượng 100 Thiên Nguyên Quả thì đại khái cần gần 10 vạn điểm công huân. Con số này không nhỏ!
Đó chỉ là lượng hắn có thể lấy ra, nếu không có biện pháp lấy ra, danh ngạch vào thánh địa này, Nhật Nguyệt cũng chưa chắc có thể lấy được.
Đương nhiên, hắn sẽ không nói rằng hiện tại mình có thể cung cấp.
Còn về phần Hồ Kỳ, Tô Vũ cũng chỉ cho một phần đủ cho bà thông suốt, miễn cưỡng kích phát một chút sinh mệnh lực, có tác dụng kéo dài tuổi thọ, nhưng thương thế không khôi phục, thân thể cũng không đạt tới thời kì đỉnh cao.
Trong tình huống như vậy chỉ có thể bảo đảm tạm thời bà sẽ không vẫn lạc.
Dù sao hắn cũng phải chừa chút đường lui cho chính mình!
Hơn nữa Tô Vũ cũng có tính toán khác, thấy Ngưu Bách Đạo khó xử, hắn nhỏ giọng nói: “Kỳ thật có khả năng di tích ta kế thừa có một khối bảo địa Thiên Nguyên khí, có điều ta không chắc lắm.”
Ánh mắt Ngưu Bách Đạo biến ảo, sau một lúc lâu, ông thấp giọng thì thầm: “Ngươi thật sự có di tích?”
Vớ vẩn!
Ta nói không có, các ngươi tin sao?
Tô Vũ cạn lời, nếu ta nói vậy chắc không ai tin đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.