"Nhân cảnh loạn, đám vô địch cũng mặc kệ."
Bạch Phong than thở một câu, Hạ Vân Kỳ buồn bã nói: "Quản cái gì? Dụ vào địa bàn Nhân cảnh rồi giết dễ hơn, vì sao vô địch không có cách nào lẻn vào, tối đa chỉ có Nhật Nguyệt? Nhật Nguyệt còn có thể giết, có thể quản được, tại Nhân cảnh vây giết Nhật Nguyệt không đơn giản hơn khi ở chiến trường Chư Thiên sao?"
Bạch Phong hơi ngẩn ra, rồi khẽ gật đầu, "Đã hiểu, bắt rùa trong hũ, nhưng... Quá loạn cũng chưa chắc là chuyện tốt."
"Loạn cũng chưa hẳn là chuyện xấu."
Hạ Vân Kỳ thở dài, "Không loạn, các đại phủ tự đánh nhau, Vạn Tộc giáo dụ dỗ một chút cũng có thể khiến các đại phủ không thể không đối ngoại, có nhiều thứ ngươi cảm thấy không tốt, chưa chắc vô địch sẽ cảm thấy như vậy, những năm qua, nếu không có Vạn Tộc giáo, ngươi cảm thấy các đại phủ có thể nổi lên xung đột hay không? Có đôi khi bỏ mặc cũng là vì mục đích lớn hơn."
Bạch Phong gật đầu, cũng có chút đạo lý, điều kiện tiên quyết là vô địch thật sự có thể chưởng khống cục diện, chỉ sợ không khống chế được thì lại thành dẫn sói vào nhà!
"Ta biết rồi, không nói những chuyện đó nữa, chẳng liên quan gì với ta."
Bạch Phong cười ha hả: "Mấy vị sư bá, vậy chúng ta trở về đi! Sư phụ ta còn cần ta phối hợp đây, thời đại này, tri thức mới là vốn liếng quý giá nhất, không có ta, đa thần văn học viện không dễ mở đâu, aiiiz, thật là, nên cho ta cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817545/chuong-1093.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.