Chương trước
Chương sau
"Nhân cảnh loạn, đám vô địch cũng mặc kệ."
Bạch Phong than thở một câu, Hạ Vân Kỳ buồn bã nói: "Quản cái gì? Dụ vào địa bàn Nhân cảnh rồi giết dễ hơn, vì sao vô địch không có cách nào lẻn vào, tối đa chỉ có Nhật Nguyệt? Nhật Nguyệt còn có thể giết, có thể quản được, tại Nhân cảnh vây giết Nhật Nguyệt không đơn giản hơn khi ở chiến trường Chư Thiên sao?"
Bạch Phong hơi ngẩn ra, rồi khẽ gật đầu, "Đã hiểu, bắt rùa trong hũ, nhưng... Quá loạn cũng chưa chắc là chuyện tốt."
"Loạn cũng chưa hẳn là chuyện xấu."
Hạ Vân Kỳ thở dài, "Không loạn, các đại phủ tự đánh nhau, Vạn Tộc giáo dụ dỗ một chút cũng có thể khiến các đại phủ không thể không đối ngoại, có nhiều thứ ngươi cảm thấy không tốt, chưa chắc vô địch sẽ cảm thấy như vậy, những năm qua, nếu không có Vạn Tộc giáo, ngươi cảm thấy các đại phủ có thể nổi lên xung đột hay không? Có đôi khi bỏ mặc cũng là vì mục đích lớn hơn."
Bạch Phong gật đầu, cũng có chút đạo lý, điều kiện tiên quyết là vô địch thật sự có thể chưởng khống cục diện, chỉ sợ không khống chế được thì lại thành dẫn sói vào nhà!
"Ta biết rồi, không nói những chuyện đó nữa, chẳng liên quan gì với ta."
Bạch Phong cười ha hả: "Mấy vị sư bá, vậy chúng ta trở về đi! Sư phụ ta còn cần ta phối hợp đây, thời đại này, tri thức mới là vốn liếng quý giá nhất, không có ta, đa thần văn học viện không dễ mở đâu, aiiiz, thật là, nên cho ta cái danh nghiên cứu viên cao cấp đi, ta cứ cảm thấy khó chịu lắm."
Mấy người cười cười nói nói, vui vẻ bàn tán hàn huyên, cứ thế đi hơn mười dặm.
Chư Thiên phủ vẫn tính là an toàn, trú quân rất nhiều.
Nhưng ra khỏi Chư Thiên phủ chưa hẳn đã an toàn, trên đường đi phải đi qua mấy đại phủ và vùng hoang dã không ít, núi non trùng điệp cũng nhiều.
Thậm chí còn có một vài căn cứ yêu tộc!
Cứ đi, dần dần, Chư Thiên phủ càng lúc càng xa.
Hạ Vân Kỳ không nhiều lời nữa, Triệu Minh Nguyệt lấy ra trường côn, Hồ Bình cũng để trường kiếm vờn quanh thân, ý chí lực khuếch tán, bốn người đều là đa thần văn nhất hệ, mục tiêu không nhỏ, ba vị cường giả kế thừa thần văn của tiền bối Nhật Nguyệt, nếu có thể một mẻ hốt gọn thì cũng đủ khiến đa thần văn hệ tổn thương nặng nề.
Giết Bạch Phong, nghiên cứu của Hồng Đàm có lẽ sẽ lâm vào khốn cảnh.
Đại Hạ phủ không an bài Nhật Nguyệt tới hộ tống khiến rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn.
...
Đại Minh phủ.
Sau khi Bạch Phong đặt chân vào Nhân cảnh, không lâu sau Tô Vũ liền thu được tin tức.
Lão sư của mình đã trở về!
Không đến nửa năm mà thôi, Bạch Phong đã trở về.
Nhưng đường về chưa hẳn đã thuận lợi.
"Thế mà không có Nhật Nguyệt đi đón..."
Trong mật thất, Tô Vũ nhíu mày, là âm thầm hộ tống hay là Đại Hạ phủ khó phái ra Nhật Nguyệt đi hộ tống?
"Mấy người Hạ Vân Kỳ tiền bối có thể hộ tống Bạch Phong an toàn đến Đại Hạ phủ không?"
Bản thân mấy vị kia cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Bây giờ, bắt giết cường giả đa thần văn nhất hệ gần như đã thành mục tiêu chung của vạn tộc, không cần che giấu nữa, trong tình huống này, mấy vị cường giả đa thần văn hệ cùng lộ diện, còn không có Nhật Nguyệt đi theo thì rõ ràng độ khó không quá lớn.
Trầm ngâm một hồi, Tô Vũ liền ra khỏi mật thất.
...
Một lát sau, một vị Sơn Hải bay ra khỏi Thiên Đô phủ.
Hội trưởng Hành thương hội Hứa Bân, Thiên Thủ đạo tặc.
Bay ra khỏi Thiên Đô phủ, Hứa Bân hậm hực, gã muốn chạy, nhưng... Chạy đi đâu?
"Má nó, mấy vị Nhật Nguyệt kia nhét thứ gì vào người ta vậy, ta chạy rồi sẽ chết thật sao?"
Gã không quá chắc chắn, rất lâu sau, gã thở dài một tiếng, được rồi, chạy mà chết thì khỏi chạy, bàn bạc việc nhỏ mà thôi.
"Cuối cùng cũng ra khỏi ổ sói, ít nhất tốt hơn là ở lại Đại Minh phủ, hiện tại Đại Minh phủ không còn tự tại như trước."
Hứa Bân thầm thở dài, hiện tại Đại Minh phủ mang đến cho gã cảm giác rất nguy hiểm.
Thời thời khắc khắc đều có người đang theo dõi.
Chẳng có chút tự do nào!
Còn không bằng ra ngoài làm ít chuyện, ít nhất cũng tự do một chút.
"Tô Vũ..."
Lại nghĩ tới cái tên này, Đại Minh phủ thật xem trọng hắn, dù sao gã cũng là Sơn Hải, vậy mà bị đưa cho Tô Vũ tùy ý sai sử, từ bao giờ Sơn Hải trở nên không đáng giá như thế, không còn mặt mũi nữa sao?
Đâu chỉ gã, Tô Vũ còn có ba Đại Yêu Sơn Hải hộ đạo bên cạnh.
Còn có một vị Nhật Nguyệt âm thầm hộ giá hộ tống Tô Vũ.
Sao nghe có vẻ đãi ngộ còn tốt hơn cả dòng chính Chu gia?
"Bạch Phong..."
Hứa Bân bĩu môi, sống thảm thật, đồ đệ ngươi mạnh hơn ngươi nhiều, nếu là đồ đệ ngươi trở về Nhân cảnh, có lẽ sẽ có bảy tám vị Nhật Nguyệt hộ tống, ngươi thì quá thảm, một người cũng chẳng có!
Gã khinh bỉ một hồi, cảm giác mình còn khá hơn Bạch Phong một chút.
Chuyện này làm tâm lý Hứa Bân được an ủi hơn hẳn.
...
Tô Vũ tìm Hứa Bân hỗ trợ nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.
Đối với vị sư phụ không bớt lo kia của mình, hắn thật sự có chút lo lắng, thực lực không mạnh, còn cực kì dễ tự ái, nếu gặp phải nguy hiểm, khả năng cao là anh sẽ đần độn lao đi nghênh chiến.
Vậy thì không tốt!
Sau khi phái Hứa Bân đi, Tô Vũ lại đi tìm Hồ Hiển Thánh.
...
"Ngươi bảo ta đi bảo vệ người khác?"
Hồ Hiển Thánh nhăn mặt: "Ta đã cao tuổi rồi, thực lực chưa chắc mạnh bằng mấy người Hạ Vân Kỳ, cùng là Sơn Hải thất trọng, lão già ta cũng là đa thần văn hệ, ngươi bảo ta đi ư?"
Ông u oán nhìn Tô Vũ, ngươi không sợ ta chết à?
Tô Vũ phì cười, "Ngài không phải là cường giả Không Gian hệ sao? Ta vẫn quên chưa hỏi, ngài có thể mang người xuyên qua không gian không?"
Hồ Hiển Thánh cười tủm tỉm: "Cái này thì có thể, căn cứ nguyên tắc xuyên qua không gian, kẻ ta mang theo thực lực không cao hơn ta thì được, thế nhưng... nếu thân thể yếu ớt, có thể sẽ bị không gian cắt nát thân thể."
Tô Vũ cẩn thận hỏi: "Thân thể Đằng Không có yếu không?"
"Ngươi cảm thấy Đằng Không rất mạnh à?"
Hồ Hiển Thánh hỏi ngược một câu.
Mạnh cái rắm!
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu thật sự đến thời khắc mấu chốt, thân thể phá hủy cũng không sao, cùng lắm thì đúc lại thân thể, có thể giữ được biển ý chí là được, vậy có thể chứ?"
"Trên nguyên tắc là có thể, nhưng vẫn có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Tô Vũ nhìn ông, Hồ Hiển Thánh bất đắc dĩ, "Tiểu tử, mạng sư phụ ngươi là mạng, mạng lão già ta cũng là mạng mà, nếu có người đi giết Bạch Phong, còn có thể đột phá phòng thủ của mấy người Hạ Vân Kỳ, vậy tối thiểu cũng là Nhật Nguyệt!"
"Ta cảm thấy ngươi đang lo xa quá rồi, không có khả năng Đại Hạ phủ không chuẩn bị gì cả, có lẽ có Nhật Nguyệt âm thầm ẩn núp để câu mồi rồi giết, ngươi bảo ta đi biết đâu lại là uổng phí."
Tô Vũ hít sâu một hơi, "Mặc kệ uổng phí hay không, cẩn thận không có gì đáng ngại, dù Đại Hạ phủ có bố trí thì cũng không đồng nghĩa với việc nhất định không có vấn đề! Thực lực ngài chẳng qua chỉ là Sơn Hải, dù bị phát hiện thì cũng chưa chắc sẽ bị để ý, thế nhưng ở thời khắc mấu chốt, ngài có thể có tác dụng cứu mạng, vậy là đủ rồi!"
Hồ Hiển Thánh tự đắc vuốt vuốt chòm râu.
Đương nhiên. Khả năng trốn chạy của lão phu là đệ nhất thiên hạ!
Được, đệ nhất dưới vô địch... à, Sơn Hải đệ nhất cũng được.
Nhưng cái câu "Chẳng qua chỉ là Sơn Hải” kia khiến người ta nghe không thoải mái chút nào.
Nghe như kiểu tiểu tử ngươi còn mạnh hơn Sơn Hải vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.