Chương trước
Chương sau
Mấy người đang trò chuyện, lại có một vị Sơn Hải đến đây, cách một khoảng đã lớn tiếng hô hào: "Bạch Phong, còn nhớ ta không? Phủ chủ đã nói, nếu ngươi về nhà thì cửa lớn Đại Minh phủ luôn mở rộng với ngươi, mà vài ngày trước, Đại Minh chúng ta phủ vừa thủ tiêu 5 vị Nhật Nguyệt, 15 vị Sơn Hải, chấn nhiếp thiên hạ! Vạn Tộc giáo ăn gan hùm mật báo cũng không dám quấy rối tại Đại Minh phủ! Học sinh Tô Vũ của ngươi bây giờ đã sắp thăng nhiệm nghiên cứu viên cao cấp, thậm chí Đại Minh Văn Minh học phủ đang đề cử hắn trở thành Các lão danh dự..."
Các lão danh dự!
Nghiên cứu viên cao cấp!
Nghe vậy, Bạch Phong trợn trắng mắt, "Hoàng Tướng quân, ngài thôi đi, dù chết ta cũng sẽ không trở lại Đại Minh phủ!"
Nói gì đấy?
Bảo ta đi ăn cơm chùa của đồ đệ à?
Thôi đi!
Vậy còn không bằng ta về Đại Hạ phủ ăn cơm chùa của sư phụ ta!
Huống chi một mình đồ đệ tại Đại Minh phủ tiêu dao tự tại, anh mà rời đi, phương pháp chia tách làm sao bây giờ?
Bắt đầu mở rộng từ Đại Minh phủ ư?
Đó không phải là tự tìm phiền toái sao?
Mặc dù không định về Đại Minh phủ, nhưng an vẫn ghen tỵ, nhìn thoáng qua Hạ Vân Kỳ, "Hạ sư bá, Đại Hạ phủ có bàn giao hoặc là tăng đãi ngộ gì cho ta không?"
Tô Vũ hiện giờ là nghiên cứu viên cao cấp, còn sắp trở thành Các lão danh dự.
Ta thì sao?
Ta vẫn là trợ lý nghiên cứu viên hả?
Vậy thì ta mặc kệ!
Làm gì còn mặt mũi nào gặp người khác nữa!
Hạ Vân Kỳ phì cười, "Ngươi? Ngươi muốn cái gì? Bảo sư phụ ngươi cho ngươi đi, chúng ta chỉ phụ trách đón người, mặt khác không chịu trách nhiệm!"
Bạch Phong bất đắc dĩ vô cùng.
Sư phụ ta thì có thể cho ta cái gì?
Cho cái rắm!
Má nó!
So sánh đãi ngộ của đồ đệ, suy nghĩ lại chính mình, phương pháp chia tách không lợi hại hơn mấy môn công pháp kia sao?
Xét về lâu về dài thì đúng là mấy môn công pháp kia mạnh hơn, nhưng ngắn hạn thì tuyệt đối là phương pháp chia tách trâu bò hơn.
Một đám lão nhân nếu có phương pháp chia tách, thực lực sẽ tăng vọt!
Đáng tiếc!
Anh không dám thừa nhận đấy là nghiên cứu của mình!
Sư phụ mình cũng không dám nói có thể vận dụng ở Lăng Vân Sơn Hải, nếu Sơn Hải có thể dùng đến, vậy thì phiền toái lớn.
Bạch Phong tuy u oán, nhưng sau đó lại cười ha hả nói: "Được rồi, Văn Minh sư chúng ta không phải nghiên cứu vì lợi ích danh lợi, đồ đệ ta sa vào vòng danh lợi không phải là chuyện tốt, đáng tiếc, nếu hắn tiếp tục đi theo ta, không sớm thì muộn cũng sẽ làm ra thành tựu lớn hơn, hiện tại chỉ có thể sống bằng tiền dành dụm, ta thấy chắc sắp tới hắn không có năng lực tự chủ sáng tạo ra công pháp mạnh mẽ mới nào đâu!"
Anh lắc đầu, thổn thức, cảm khái. Như thể Tô Vũ sắp hết thời tới nơi rồi!
Mấy người Hạ Vân Kỳ không nói gì, Bạch Phong lại tiếp tục tự an ủi bản thân: "Không nói đến hắn nữa, tiểu tử kia ỷ có chút nội tình, làm việc lung tung, qua mấy năm, có lẽ tiểu tử kia sẽ hối hận lúc trước không học hỏi cho tốt với ta, cuối cùng rơi vào thảm trạng tuổi già thất thế."
Dứt lời, anh cất bước đi hướng thông đạo.
Mấy người Hạ Vân Kỳ đuổi theo, Triệu Minh Nguyệt mặc kệ những người khác, chỉ vội hỏi anh: "Gần đây Liễu Văn Ngạn thế nào?"
"Không có đại sự gì."
Bạch Phong vui vẻ đáp: "Sư bá vẫn khỏe, khi đại chiến, ta thấy ông ấy thường xuyên chạy tới chỗ đám người Trịnh Ngọc Minh. Lão Trịnh thảm lắm, gần đây bị Sơn Hải của quân địch đánh cho thương thế không ngừng tăng thêm, thật thảm!"
"..."
Mấy người cạn lời, sau lưng, những cường giả kia cũng không có gì để nói.
Theo lý thuyết, điều này không được phép.
Nhưng Liễu Văn Ngạn người ta quá yếu, mới chỉ là Đằng Không cảnh, ngươi bảo ông ta đi đối chiến Sơn Hải, đó không phải là chịu chết sao?
Chạy cũng là được cho phép.
Chịu thôi, yếu quá mà.
Nếu bảo Liễu Văn Ngạn đi chịu chết, chắc chắn sẽ có một đám người phản đối, tạo phản, cho nên chỉ có thể mặc kệ ông ta tự tìm địa phương an toàn bảo vệ tính mạng khi đại chiến.
Mấy người Hạ Vân Kỳ cũng bật cười, sau đó cùng nhau đi đến thông đạo.
Bên ngoài thông đạo chính là Chư Thiên phủ.
Có rất nhiều trú quân!
Chư Thiên phủ được chuyên môn thiết lập để mở thông đạo, nơi này là đại phủ do quân đội quản lý, chỉ có quân đội, không có dân chúng.
Ra khỏi thông đạo, Bạch Phong hít thở không khí một hơi thật sau, cảm khái: "Vẫn là không khí Nhân cảnh tốt hơn, ánh nắng sáng hơn, mặc dù chiến trường Chư Thiên nguyên khí nồng đậm, nhưng mùi máu tươi cũng nặng, đối với thanh niên trí thức như ta mà nói thì cực kỳ tàn ác!"
Dứt lời, anh thầm truyền âm: "Hạ sư bá, sư phụ ta không sao chứ?"
"Tạm thời không có chuyện gì, hiện tại một vài vô địch còn đang chờ hắn ra kết quả, làm tiếp phán đoán, vạn tộc bên này cũng không xác định hắn đã nghiên cứu đến bước nào, nếu Hồng Đàm bịa chuyện, đem tư liệu truyền cho người khác thì cũng phiền toái, hẳn là vạn tộc đang điều tra..."
Hạ Vân Kỳ truyền âm: "Ngươi tự lo lắng cho chính mình đi! Ngươi là người đầu tiên sử dụng phương pháp chia tách, có khả năng hiện tại vạn tộc đã để mắt tới ngươi, đường trở về chưa hẳn đã thái bình đâu!"
Bạch Phong gật đầu, "Chỉ các ngài tới đón ta thôi hả? Đại Hạ phủ biết ta sẽ gặp nguy hiểm mà không phái vài vị Nhật Nguyệt tới đón ta sao?"
"Nhật Nguyệt không đủ dùng!" Hạ Vân Kỳ giải thích. "Bảo đám Nguyên Khánh Đông tới đón ngươi thì ngươi chịu à?"
"Ầy... vậy thôi đi!"
Bạch Phong bất đắc dĩ, thầm nói: "Đại Hạ phủ có không ít Nhật Nguyệt, sao lại không đủ dùng, là bọn họ xem thường ta mà thôi!"
Hạ Vân Kỳ bật cười, bên cạnh, Hồ Bình tức giận mắng: "Tiểu tử, mấy người chúng ta tới đón ngươi còn chưa đủ à? Không biết nói chuyện thì nín đi, chọc giận chúng ta, chúng ta kệ ngươi tự sinh tự diệt đấy!"
Bạch Phong cười ha hả: "Đừng, sư bá mẫu, ta đứng về phía ngài mà, đừng đối xử với ta như vậy..."
Vừa mới dứt lời, sau lưng anh bất chợt phát lạnh!
Nghiêng đầu nhìn lại, Triệu Minh Nguyệt đang im lặng nhìn chằm chằm anh, Bạch Phong ngượng ngùng, vội nói: "Cái kia... hai vị đều như nhau, ta chỉ không xem trọng Ngô Các lão, hai người tốt hơn bà ấy nhiều, bà ấy từng đánh lén ta, chẳng có chút dáng vẻ trưởng bối nào!"
Hạ Vân Kỳ buồn cười: "Được rồi, đừng tự tìm chết, Ngô Nguyệt Hoa mà nghe được, kiểu gì cũng thu thập ngươi!"
Bạch Phong gượng cười, trong lòng âm thầm thề, lão tử tuyệt đối không tìm nữ nhân!
Thật đáng sợ!
Vẫn là tiểu tử Tô Vũ kia tốt, nhưng... Nghe nói tiểu tử kia không thành thật lắm, còn làm ra《 Song Ngô Hợp Khiếu Pháp 》, dã tâm không nhỏ, hắn thay đổi thái độ rồi à?
Cười thì cười, thề thì thề, Bạch Phong lại truyền âm: "Sư bá, Tô Vũ không sao chứ?"
"Không sao, Chu gia bảo hộ hắn, hiện tại hắn truyền ra rất nhiều công pháp hữu dụng, trừ khi có công pháp cường đại khác xuất hiện, bằng không hiện tại giết Tô Vũ thì được không bù nổi mất, 5 vị Nhật Nguyệt ngã xuống đủ để khiến rất nhiều người bỏ đi ý niệm!"
Triệu Minh Nguyệt lại truyền âm: "Hắn cũng không dễ chịu gì, xác suất hắn nắm giữ di tích vô địch là cực lớn, hiện tại Hạ Long Võ mất tích, có người lo lắng y đã vào di tích vô địch của Tô Vũ để âm thầm chứng đạo, Tô Vũ không sớm thì muộn cũng sẽ gặp phiền toái, tuyệt đối sẽ có người thăm dò hắn!"
"Thăm dò tiểu tử kia có hữu dụng không? Nếu cho thật, vậy bây giờ Hạ phủ chủ cũng ở trong đó chứng đạo rồi."
Bạch Phong bất đắc dĩ, tình hình của Tô Vũ đúng là không quá tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.