Chương trước
Chương sau
Ngưu Bách Đạo nhắc nhở Tô Vũ: "Thần văn sư rất mạnh mẽ, thần văn sư đa thần văn hệ nổi danh có thể luận chiến với Nguyên Thủy Thần Ma cùng giai, mà Đan Hùng đã đánh bại rất nhiều Văn Minh sư đa thần văn hệ cùng giai."
Tô Vũ khẽ gật đầu, nhưng lại nói: "Ta không sợ, nếu nói tới cảnh giới Văn Minh sư, hiện tại ta có thể tính là Đằng Không thất trọng bát trọng..."
"Ngươi?"
Ngưu Bách Đạo nhìn hắn, mỉm cười gật đầu: "Có thể tính là vậy, thế nhưng chỉ có thể coi là thần văn sư bình thường, không tính là Đằng Không đỉnh cấp, ta hỏi ngươi, ngươi có bao nhiêu thần văn võ kỹ? Thần văn võ kỹ cũng chính là thần kỹ, không đơn thuần là thần văn chiến kỹ, bao quát cả vận dụng Thần khiếu, ngươi biết bao nhiêu?"
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, hắn không biết nhiều, nếu nói đến thần văn võ kỹ chân chính, hắn chỉ biết một cái, là búa nhỏ nện người, Khoách Thần quyết.
Kỳ thật Khoách Thần quyết cũng không tính là chiến kỹ công kích.
"Vậy thì xong rồi!"
Ngưu Bách Đạo cười khổ, "Thần văn sư không phải như vậy, thần văn là then chốt, thế nhưng Thần khiếu cũng có tác dụng cực kỳ trọng yếu, ngươi vẫn còn non lắm, có thời gian thì học vài môn thần văn võ kỹ đi, ít nhất cũng phải lợi dụng được Thần khiếu của ngươi, không thì uổng công ngươi mở ra nhiều Thần khiếu như vậy."
Tô Vũ khẽ gật đầu.
Hắn nên học vài môn, hắn không biết thần kỹ chủ yếu là vì tinh huyết hắn thôn phệ rất ít cung cấp thiên phú kỹ phương diện thần văn cho hắn.
"Được, phủ trưởng, rồi ta sẽ tìm mấy môn thần kỹ học một chút..."
Ngưu Bách Đạo không nhiều lời, tiếp tục uống trà.
Uống một hồi, không khí có chút yên lặng.
Tô Vũ tò mò, còn có việc gì nữa sao?
Ngưu Bách Đạo lại trầm mặc một hồi, rất lâu sau, ông mới mở miệng nói: "Mấy năm nữa, có thể Nhân cảnh sẽ loạn, loạn xong, Nhân cảnh chắc sẽ hòa bình, thống nhất thái độ, tối thiểu trên đại thể là thế!"
"Trong mấy năm tới, tốt nhất ngươi nên cẩn thận. Trong khoảng thời gian này, có thể sẽ có cường giả vạn tộc chui vào Nhân tộc, mà Vạn Tộc giáo cũng sẽ liều lĩnh muốn tới đối phó với ngươi!"
Ngưu Bách Đạo hít sâu một hơi, "Trước đó chúng ta giết vài vị Nhật Nguyệt, Vạn Tộc giáo đã sợ hãi, không dám lại ló đầu, nhưng hôm nay thì khác, bọn họ đã được vạn tộc duy trì."
Tô Vũ nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Phủ trưởng, ngài đang muốn nói cái gì?"
Ngưu Bách Đạo chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nói thẳng: "Vạn tộc có cường giả vô địch muốn mạng của ngươi! Vì thế không tiếc trả một cái giá lớn, đưa ra lợi ích không tưởng, có thể sẽ dẫn tới một chút sóng gió."
Ngưu Bách Đạo thở hắt ra, "Biến hóa quá nhanh, đã vượt khỏi sự tưởng tượng của chúng ta rồi. Đa thần văn nhất hệ khiến vạn tộc kiêng kị ngoài dự đoán, cũng may Hồng Đàm ở Đại Hạ phủ chia sẻ không ít áp lực cho ngươi. Mặc dù như thế, ngươi cũng phải cẩn thận, sắp tới đừng công bố công pháp cường hãn gì nữa, dù có thì cũng chỉ có thể truyền bá trong phạm vi nhỏ."
Tô Vũ nhíu mày, "Ý của ngài là, lúc trước ngài dạy ta biểu hiện ra giá trị của mình, chứng minh mình quan trọng hơn cả vô địch, thế nhưng hiện tại không thể thực hiện được nữa?"
"Đại khái là vậy!"
Ngưu Bách Đạo giận dữ nói: "Vạn tộc kiêng kị đa thần văn nhất hệ vượt quá dự đoán, lúc này mới bao lâu mà đã khiến đám vô địch kia coi trọng, thậm chí là kiêng kị..."
Ánh mắt Ngưu Bách Đạo lóe lên, "Mọi người đều biết ý tứ của vạn tộc, mà vạn tộc cũng không sợ bị chúng ta biết, vạn tộc cho Nhân tộc chúng ta thời gian trăm năm, nói cách khác, bọn họ có tự tin trong vòng trăm năm có thể trấn ép Nhân tộc mà không phải trả cái giá quá lớn. Mà đa thần văn nhất hệ... Trong vòng trăm năm, chưa hẳn có vô địch sinh ra. Bây giờ cao tầng Nhân tộc đều đang trong thời gian cân nhắc."
Trăm năm!
Vạn tộc cho Nhân tộc trăm năm, đó là vì bọn chúng cảm thấy trong vòng trăm năm, dù Nhân tộc có thêm vô địch thì tác dụng cũng không lớn.
Thế nhưng, trong vòng trăm năm đa thần văn hệ có thể sinh ra vô địch sao?
Ai chắc chắn được điều đó?
Bây giờ ai gần vô địch nhất?
Hồng Đàm?
Ông mới vừa vào Nhật Nguyệt mà thôi, sau đó phải đến Nhật Nguyệt cửu trọng, đẳng cấp Văn Minh sư vượt qua vô địch!
Hồng Đàm có thể không?
Chuyện Diệp Bá Thiên không hoàn thành được, ông có khả năng hoàn thành sao?
Còn Tô Vũ... hắn quá trẻ tuổi.
Ngưu Bách Đạo tin tưởng, Tô Vũ có khả năng thân thể tấn cấp vô địch, khả năng này rất lớn, nhưng... ở Văn Minh sư đạo thì thế nào?
Hiện tại, không một ai thuộc đa thần văn nhất hệ khiến mọi người tin rằng kẻ đó có thể đi đến vô địch cảnh trong vòng trăm năm.
Như vậy so ra thì việc Nhân tộc có thêm vài cường giả vô địch là điều cực kì quan trọng.
Tương lai có lẽ sẽ vô cùng hỗn loạn.
Vạn tộc đã hoàn toàn lộ ra dã tâm, không sợ các ngươi biết, biết thì thế nào, chúng ta không cho đa thần văn nhất hệ quật khởi, nhiều nhất là trăm năm, chắc chắn có khả năng trấn áp Nhân tộc các ngươi!
Có thêm mấy vị vô địch cũng không quan trọng!
Thế nhưng nếu các ngươi không áp chế đa thần văn nhất hệ, vậy chúng ta sẽ không cho các ngươi cơ hội có thêm vô địch.
"Trăm năm?"
Tô Vũ sững người lặp lại hai chữ này, hắn nhìn về phía Ngưu Bách Đạo, rốt cuộc ông có ý gì?
Ngưu Bách Đạo trầm mặc một hồi, lại nói: "Ta biết tin từ chỗ Phủ chủ, mà Phủ chủ thì được lão bằng hữu của Đại Minh vương cho người mang tin tới, nhắc Đại Minh phủ cẩn thận! Có vô địch hiệp thương với Đại Tần vương trên chiến trường Chư Thiên, đòi giao mấy người, đổi lấy Nhân tộc trăm năm không chiến sự, trong vòng trăm năm, không ai ngăn cản nhân tộc tiến vào vô địch!"
Tô Vũ chấn động!
"Giao ra mấy người... Ngài là nói..."
"Đúng vậy!"
Ngưu Bách Đạo gật đầu, "Hiện tại tin tức này chỉ lưu truyền trong tầng lớp vô địch và hậu duệ vô địch, chưa truyền ra ngoài, cũng không thể truyền ra, ắt hẳn trong lòng ngươi đã rõ, có lẽ... đây là trách nhiệm của ta."
Ông là người đã khuyên Tô Vũ triển lộ giá trị, cho người khác biết hắn còn quan trọng hơn cả vô địch.
Tô Vũ đã làm được!
Làm rất hoàn mỹ là đằng khác!
Nhưng Ngưu Bách Đạo đã đoán sai sự kiêng kị của vạn tộc đối với đa thần văn nhất hệ, ông hoàn toàn không ngờ tới cường giả vạn tộc thà tình nguyện cho mấy người Hạ Long Võ, Tần Trấn chứng đạo, cũng không muốn để mấy người Tô Vũ, Hồng Đàm tiếp tục phát triển.
Bởi vậy rõ ràng, ở trong mắt vạn tộc, đa thần văn nhất hệ còn quan trọng hơn cả vô địch.
Mấy đại Thần Ma cường tộc thậm chí không che lấp chút nào, bọn chúng nói rõ với Nhân tộc rằng đa thần văn nhất hệ không thể quật khởi, cũng gián tiếp khẳng định chỉ có đa thần văn nhất hệ mới có thể mở ra lực áp chế Nhân cảnh.
Và cũng chỉ có lực áp chế Nhân cảnh mới có thể quan trọng hơn vô địch.
Một khi Nhân cảnh mở ra lực áp chế, Nhân tộc lui về Nhân cảnh, dù Thần Ma Tiên hợp lại thì cũng chưa chắc có thể công phá Nhân tộc, đây mới là vốn liếng của chúng ta.
Ngưu Bách Đạo nhìn về phía Tô Vũ, trầm giọng nói: "Cho nên tình hình sắp tới chắc chắn sẽ hết sức phức tạp! Bởi vì... Mọi người thấy được hi vọng, thế nhưng, sự tình Diệp Bá Thiên cách đây 50 năm đã khiến mọi người tuyệt vọng một lần! Năm đó, vì Diệp Bá Thiên mà rất nhiều người đã chết, kể cả đệ đệ của Đại Chu vương..."
Ngưu Bách Đạo cười khổ, "Thành nhờ Diệp Bá Thiên, bại cũng bởi Diệp Bá Thiên! Hắn là đệ nhất nhân, là người đầu tiên khiến vạn tộc cảm nhận được áp lực, đáng tiếc hắn thất bại, nếu hắn thành công, vạn tộc muốn cảnh giác thì cũng hết cách, nhưng hắn thất bại, cũng mang đến phiền phức rất lớn cho hậu nhân, khiến cho vạn tộc cảnh giác hơn nhiều."
"Tương tự, cũng khiến vô địch Nhân tộc có chút lo âu và uể oải, mạnh như Diệp Bá Thiên còn bại, vậy người khác thì sao? Diệp Bá Thiên không được, Hồng Đàm thì có thể ư? Hay là Liễu Văn Ngạn và Tô Vũ ngươi có thể?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.