Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh.
Từ khi bùng nổ chiến đấu đến bây giờ vẫn chưa trôi qua năm phút đồng hồ.
5 vị Nhật Nguyệt đã ngã xuống!
Thực lực Đại Minh phủ cũng vượt quá tưởng tượng của mọi người, lần này đã xuất hiện tới 7 vị Nhật Nguyệt cảnh!
Truyền tống môn của Hồ Hiển Thánh cũng làm cho người ta rung động.
Mấu chốt là... sao họ lại có thể phát hiện?
Sau đó trực tiếp khóa chặt 5 tên Nhật Nguyệt cảnh kia?
Không có tự tin thì ai dám ẩn núp tiến vào?
Không những như thế, lúc này, Chu Thiên Đạo đứng trên không trung, đang trực tiếp giết người!
Ầm!
Ầm!
Từng tên Sơn Hải còn chưa bại lộ đều bị ông trực tiếp điểm giết!
Đương nhiên, không phải là toàn bộ.
Ông sẽ lưu lại một chút cá lọt lưới, có lẽ là cần dùng đến, chủ yếu giết như thế là được.
Những người này đều bị khóa chặt, một tên cũng chạy không được.
Chu Thiên Đạo cười nhạt: "Mặc kệ là Vạn Tộc giáo, hay là người của địa phương khác, chui vào Đại Minh phủ thì đều không có lòng tốt! Những người này giết thì cũng đã giết!"
Dứt lời, ông bèn thở dài: "Đáng tiếc, liên lụy tới dân chúng của Đại Minh phủ ta... Chết mất 9 người, 9 người này sẽ được vào Đại Minh từ, được trợ cấp ngàn điểm công huân. Đại Minh Chiến Tranh học phủ cùng Văn Minh Học Phủ, mỗi đời miễn thi cho một người, kéo dài ba đời!"
Mà Tô Vũ chờ ông nói xong thì cũng vội lên tiếng: "Các vị bởi vì ta mà chết, Tô Vũ hổ thẹn, hậu duệ của 9 vị anh kiệt về sau tu luyện công pháp do sở nghiên cứu Nguyên Thần sáng chế thì đều được miễn phí, truyền thừa bất diệt, đời đời như thế!"
Nghe Chu Thiên Đạo và Tô Vũ nói vậy, lúc bấy giờ mới có người kịp phản ứng, bỗng nhiên có người bóp cổ tay thở dài nói: "Còn không bằng ban nãy ta chết đi cho rồi, mẹ nó!"
Một vị lão nhân ôm cánh tay rũ xuống, ban nãy kích chiến bùng nổ, ông bị dư áp chấn tới nỗi gãy tay, hiện giờ nghe Tô Vũ nói vậy thì uể oải vô cùng!
Còn không bằng đánh chết ta cho rồi!
Ngàn điểm công huân không ít, nhưng đây không phải then chốt, Đại Minh Văn Minh cùng Chiến Tranh học phủ, mỗi một đời miễn thi cho một người, có phải đại biểu rằng trong một đời có khả năng có hai người trực tiếp tiến vào hai đại học phủ?
Ba đời thì sẽ là 6 người!
Tất cả công pháp của sở nghiên cứu Nguyên Thần đều có thể miễn phí thu hoạch được, không cần tích lũy công huân, không cần tốn hao công huân ngoài định mức, là hết thảy hậu duệ trực hệ chứ cũng không phải chỉ là một hai vị!
Ôi đệt!
Tính ra, lão tử còn không bằng chết đi a!
Đâu chỉ vị này, những người bị thương khác cũng thấy uể oải cực kỳ!
Vì sao chúng ta không chết chứ?
Thật là tiếc nuối!
Cao tuổi rồi, chết mà thôi, sống phóng túng cũng đã đủ, chết đi còn có thể tiến vào Đại Minh từ, còn có thể phù hộ hậu thế, mẹ nó quá đáng giá!
Có người thụ thương, lúc này vừa ho ra máu, vừa lén lén lút lút hạ độc thủ cho mình...
Rất nhanh, có người của Thiên Đạo quân nghiêm mặt, bắt tên thụ thương tính chết kia ra!
Lão gia hỏa còn muốn tự sát lừa gạt trợ cấp, Đại Minh phủ sao lại có loại người này?
Vừa tức giận, vừa buồn cười, và cũng rất bất đắc dĩ.
Những người định tự hạ độc thủ lúc này thấy thế đành phải thôi, người bị bắt ra kia thì bất đắc dĩ nói: "Chết còn không cho chết, Phủ chủ, thụ thương tốt xấu gì cũng cho ít an ủi đi mà!"
Chu Thiên Đạo thấy thế cũng dở khóc dở cười!
Đại Minh phủ... Có phải là nên sửa đổi một chút rồi không?
Không để ý tới những người dân bên dưới nữa, cho đến lúc này, ông mới có thời gian quản tới người bên ngoài. Chu Thiên Đạo nhìn về phía vị Nhật Nguyệt kia, cực kỳ chấn động ánh mắt, sau đó cười lớn: "Chư vị, trước đó đã chậm trễ, Đại Minh phủ thân thiện như vậy, thế mà còn có người hạ độc thủ với chúng ta... Kém chút thì đã diệt Thiên Đô phủ này rồi!"
Mọi người không nói gì!
Ngài xác định là thế hả?
Ngài xác định hôm nay kẻ chết chỉ là 9 người dân bình thường, đổi lại đã thủ tiêu 5 vị Nhật Nguyệt, thủ tiêu hơn 10 vị Sơn Hải, như vậy có nghĩa là Thiên Đô phủ kém chút đã bị diệt à?
Chu Thiên Đạo mặc kệ bọn họ nghĩ gì, ông bay lên trời, tiếng cười vang vọng: "Nếu tất cả mọi người đều có mặt ở đây thì cũng tốt, hết thảy mọi người đều đã chứng kiến rồi! Ta cũng không nói thêm gì, chư vị, làm phiền hãy theo ta một chuyến... Hôm nay, ta sẽ tới hai đại thánh địa hỏi cho ra nhẽ, đòi hỏi chút công đạo, thiên hạ này, Nhân cảnh này rốt cuộc là do nhân tộc chấp chưởng, hay là đám Vạn Tộc giáo kia đang chấp chưởng?"
Giờ khắc này, Chu Thiên Đạo tỏ ra hết sức bá đạo, ông đạp không mà đi, thản nhiên nói: "Mọi người hãy theo ta đi một chuyến, đừng nói không có thời gian, trơ mắt nhìn một màn mới rồi phát sinh mà không thấy hổ thẹn sao?"
Thanh âm của ông rất lớn!
"Nhân cảnh này rốt cuộc là của ai?"
"Nếu nó thuộc về Vạn Tộc giáo, vậy thì cứ chắp tay dâng lên cho rồi!"
Dứt lời, ông lại quát: "Thiết Kỵ vệ ở đâu? Theo ta vào Song Thánh phủ đòi công đạo!"
Nghe thế, hơn nghìn người bay lên trời, binh khí triển khai, khống chế vật cưỡi, cờ lớn bày ra, cùng nhau kêu hô: "Nguyện đi theo Phủ chủ Đại Minh phủ vào Song Thánh phủ!"
"Chư tà lui tránh, chư phủ mở đường!"
Chu Thiên Đạo mỉm cười, cùng lúc đó, một con Kim Long Đằng Không lôi kéo một chiếc xe chạy tới, Chu Thiên Đạo cất bước vào trong, sau đó ông cười nói: "Khởi giá, chư quân hãy tới Song Thánh phủ, không đi... tính đồng tình cho Vạn Tộc giáo à?"
"Ha ha ha!"
Ông cười vô cùng càn rỡ, trước mắt có ngàn vệ sĩ mở đường, Kim Long kéo xe, cấp tốc phá không mà đi!
Bên ngoài thành lúc bấy giờ có 6 vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh.
Hiện tại có mặt người bày ra sắc phức tạp, muốn đi lắm nhưng mà... Đi không được!
Phiền toái!
Phía trước, Chu Thiên Đạo đi với tốc độ cực nhanh, đoàn người trực tiếp đạp không mà tiến, cờ lớn của Đại Minh phủ đón gió phấp phới, Chu Thiên Đạo thản nhiên nói: "Còn không đi à? Các vị, cùng lên đây uống một chén đi, ngày mai liền có thể đến Song Thánh phủ, lần này nếu họ không cho ta một lời có lý thì Đại Minh phủ sẽ rời khỏi liên minh Nhân cảnh!"
Nhân cảnh có 38 phủ, trong đó 36 phủ có vô địch khai phủ, Song Thánh phủ cùng chư thiên phủ sau này mới tới phân chia.
38 phủ dù chưa nhất thống nhưng mà đều có minh ước!
Trong đó, Song Thánh phủ chính là người chủ đạo của minh ước này!
Những Nhật Nguyệt ngoài thành mặc dù bất đắc dĩ, nhưng đến mức độ này thì Chu Thiên Đạo đã hạ quyết tâm muốn đi cáo trạng, không đi cũng không được.
Bọn họ cũng là người chứng kiến!
5 tên Nhật Nguyệt ẩn núp tiến vào Đại Minh phủ... Không thể không nói, đám Vạn Tộc giáo đều điên rồi.
Then chốt là Chu Thiên Đạo mẹ nó quá độc ác!
Lần này, chính là vì muốn dụ Nhật Nguyệt ra a!
Hiện tại, những cường giả bên ngoài đều đã kịp phản ứng lại.
Thật hung ác!
Quả nhiên, chó cắn người thường không sủa, bất quá... mấy người cũng thấy chấn động trong lòng, cái tên vô địch phản bội kia rốt cuộc là ai?
4 thần văn phân thân đánh tới, nếu không phải Hạ Long Võ ra tay thì Thiên Đô phủ có lẽ thật sự sẽ xảy ra đại sự!
Bọn họ cũng muốn đi tới Song Thánh phủ xem thử, đi hỏi một chút rốt cuộc tình huống như thế nào!
Tên vô địch kia là nhân tộc hay là vạn tộc?
Vạn tộc vô địch có thể đem thần văn phân thân đến Nhân cảnh sao?
Vô nghĩa!
Nếu như thuộc về Nhân tộc... vậy thì kẻ đó là ai?
Lần này tổn thất nhiều thần văn như thế, thật sự không tra ra được sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.