Chương trước
Chương sau
Thân ảnh Ngưu Bách Đạo lóe lên một cái rồi biến mất.
Rất nhanh, ở đa thần văn học viện.
Phòng làm việc của viện trưởng.
Hồ Hiển Thánh đang nhàm chán vẽ đồ vật, ông nghiêng đầu nhìn một cái, Ngưu Bách Đạo xuất hiện, Hồ Hiển Thánh nhíu mày hỏi: "Lão Ngưu, vừa rồi là ngươi dò xét ta hả?"
Ngưu Bách Đạo lười nói nhảm, trực tiếp giơ tay chộp thẳng tới hướng đối phương.
Vừa tung đòn, phốc một tiếng, ông đã bắt hụt, không gian khẽ động, trên đầu ông truyền ra không gian dao động. Két một tiếng như miếng thủy tinh nứt, ý chí lực của Ngưu Bách Đạo chấn động, không gian rung rung không ngừng.
Bịch một tiếng, Hồ Hiển Thánh hiện ra thân ảnh cách đó vài mét, nhíu mày nhìn người mới tới, "Lão Ngưu, ngươi làm gì vậy?"
Ông hơi cảnh giác nhìn Ngưu Bách Đạo, cái tên này hôm nay tới gây chuyện à?
Ngưu Bách Đạo bật cười, cười vô cùng xán lạn, "Lão Hồ, ngươi cảm thấy ngươi cùng Nhật Nguyệt đơn đấu thì có thể thắng không?"
"Vô nghĩa, làm sao thắng, nằm mà thắng à?"
Ngưu Bách Đạo cười tủm tỉm nói: "Được rồi, bất quá không thể không nói, thủ đoạn xuyên qua không gian của ngươi thật sự rất lợi hại! Chẳng những là vốn để bảo mệnh mà ta thấy lực sát thương cũng không yếu, ngươi đúng là biết giả bộ."
"Giả bộ gì?"
Hồ Hiển Thánh im lặng, sau một khắc, Ngưu Bách Đạo biến mất.
"Đệt!"
Hồ Hiển Thánh mắng một câu, đúng là có bệnh!
Đang êm đẹp tự dưng chạy đến tìm ta nói nhảm, họ Ngưu kia nếu không phải tuổi tác quá lớn thì chính là vì già rồi sinh nông nỗi!
...
Trong đại điện.
Sau một khắc, Ngưu Bách Đạo trở về, mỉm cười nói: "Là Lão Hồ không sai, còn may, nếu mà Lam Thiên cũng biết kỹ thuật xuyên qua không gian kia thì vô địch cũng khó làm gì y!"
Chu Thiên Đạo cũng phì cười, "Thú vị, ngọc cảm ứng phân tích hắn là Nhật Nguyệt, nói như vậy... Về sau nếu thật sự sắp xảy ra phiền toái thì chúng ta chừa cho hắn một tên Nhật Nguyệt làm đối thủ cũng không có vấn đề gì nhỉ?"
"Không có vấn đề gì!" Ngưu Bách Đạo cười ha hả: "Tên kia có thể chống đỡ được!"
Mấy người đều nở nụ cười, thực lực Nhật Nguyệt cảnh vẫn có chút vượt quá dự liệu của họ, Sơn Hải thất trọng có thể tương đương với Nhật Nguyệt, Hồ Hiển Thánh quả nhiên rất biết giấu giếm.
Bất quá ngẫm lại thì y là người của đa thần văn nhất hệ... điều này cũng là lẽ thường.
Chu Thiên Đạo thống kê: "Không nói về hắn nữa, trừ hắn ra thì chúng ta còn có 13 vị Các lão là Sơn Hải... Lão Ngưu, ngươi đến xem, học phủ có bao nhiêu Sơn Hải cảnh!"
Màu lam!
Sơn Hải!
Ngưu Bách Đạo nhìn một cái, ánh mắt dị dạng, thật sự cũng không ít.
13 vị Các lão Sơn Hải, có hai vị đã đi trú quân, một vị đi du sơn ngoạn thủy, theo lý thuyết trong học phủ hẳn là còn có 10 vị Sơn Hải.
Hai vị trong đại điện, bên ngoài chỉ có 8 vị, Hồ Hiển Thánh dĩ nhiên không tính.
Thế nhưng vào lúc này, điểm sáng màu lam bên trên màn hình lại có chừng 15 cái!
Nhiều thêm 7 vị!
"Đây là ba con Đại Yêu kia." Ngưu Bách Đạo nói một câu, vừa chỉ vào vùng nước phụ cận Duyệt Tâm đảo vừa nói: "Đây là lão Quy cùng đại lão bà của nó, màu lam của lão Quy đều sắp chuyển tím rồi, đại lão bà của nó thế mà cũng đến Sơn Hải thất trọng, ta còn không quá để ý..."
5 con Đại Yêu.
Còn hai điểm sáng khác, Ngưu Bách Đạo lại cấp tốc kiểm tra một hồi, chúng đều ở đa thần văn học viện!
Vừa rồi ông còn không thấy, có hơi bất ngờ, "Đây là xuyên thấu qua đại trận phòng ngự của sở nghiên cứu Nguyên Thần sao? Không bị phát giác chứ?"
"Hẳn là không."
Lão bà vội giải thích: "Trận phòng ngự kia chỉ là Nhật Nguyệt cảnh, hẳn sẽ không thể phát giác."
"Màu lam này rất yếu... Chắc là Văn Trung đi!"
Chu Thiên Đạo gật đầu, "Hẳn là y, thế nhưng không dễ xác định lắm..."
Ông lại chỉ vào một điểm sáng trong đó, "Sở nghiên cứu Nguyên Thần ở nơi này, ngươi xem đi, còn có điểm sáng màu xanh rất đậm, đây là Lăng Vân cửu trọng sao?"
"Còn nữa, bên này còn có ba điểm sáng màu xanh khác..."
Ánh mắt Chu Thiên Đạo dị dạng, "Một vị có thực lực Sơn Hải cảnh, 4 vị Lăng Vân cảnh, bọn hắn lấy ở đâu ra 4 vị Lăng Vân?"
"Thủy Nhân và Ảnh Tử đều là Lăng Vân, Văn Trung xem như là Sơn Hải yếu ớt kia, mặt khác bên này còn có hai vị Lăng Vân..."
Mấy người liếc nhìn nhau, Ngưu Bách Đạo bỗng nhiên vỗ trán, nói: "Là Cục lông nhỏ kia..."
Chu Thiên Đạo gật đầu, "Cũng đúng, hẳn là nó đã tiến vào Lăng Vân, nhưng mà bên này có hai điểm sáng, một cái đại khái là Lăng Vân cửu trọng, một cái có lẽ là Lăng Vân thất trọng... Ngươi nói xem đâu là Cục lông nhỏ?"
Ngưu Bách Đạo chần chờ đáp: "Lăng Vân cửu trọng đúng không? Chủng tộc kia có chút đặc thù, kỳ thật không dễ phán đoán đẳng cấp, nếu quét hình thì rất có thể sẽ phán định thành cửu trọng."
"Vậy thất trọng còn lại thì sao?"
Hai người liếc nhìn nhau, không phải là Tô Vũ đó chứ?
Sở nghiên cứu Nguyên Thần bây giờ còn có vài vị lão nhân Đằng Không cảnh đều đang hiển thị, dưỡng tính như Ngô Lam cũng thấy rõ, đám Toan Nghê cùng Toản Sơn ngưu cũng đã hiển thị, duy chỉ có thêm một điểm sáng Lăng Vân là chưa rõ... Tô Vũ?
Lăng Vân thất trọng?
Ngọc cảm ứng đưa ra phán đoán hắn là Lăng Vân thất trọng?
Vì sao?
Căn cứ vào cái gì để nhận định?
Xếp cho Tô Vũ là Lăng Vân tứ ngũ trọng thì họ còn tin, nhưng nếu thất trọng... Có phải quá cao rồi không?
Ngưu Bách Đạo vừa muốn nói chuyện, bên cạnh, lão bà đã nói trước: "Phủ chủ, Phủ trưởng, đừng nói những thứ này! Hiện tại nhìn đi, khu vực ở chỗ điểm sáng của hắn rất không bình thường!"
Lão bà chỉ tay vào điểm sáng của Tô Vũ rồi nói: "Nếu đây là Tô Vũ thì không biết cái tên này hiện tại đang làm gì, nhưng ta cảm giác xung quanh chỗ hắn đều sắp xuất hiện uy hiếp của Sơn Hải rồi..."
Nguyên một khu vực đó đang từ màu xanh chuyển đổi qua màu lam, không phải cá nhân, mà là cả một khu vực.
Chu Thiên Đạo kỳ quái hỏi: "Điều này đại biểu cho cái gì?"
Lão bà vội giải thích: "Đại biểu khu vực đó có uy hiếp từ Lăng Vân chuyển Sơn Hải, khả năng là hắn đang làm nghiên cứu gì đó, tạm thời bạo phát ra lực lượng, lực lượng này đang dần khuếch đại!"
"Hắn đang nghiên cứu tinh huyết sao? Hay là Tiểu tử Tô Vũ đang rút ra tinh huyết Thần Ma Nhật Nguyệt cảnh?"
Không quá chắc chắn, thế nhưng Chu Thiên Đạo biết Tô Vũ đã lấy được từ chỗ Hạ gia thi thể của một Nhật Nguyệt Thần Ma, chẳng lẽ hiện tại hắn đã dám rút ra rồi ư?
Nhìn thêm một hồi, ông không quan sát thêm nữa, hiện tại ông chỉ hiếu kỳ một điểm, Tô Vũ thật sự có thực lực Lăng Vân thất trọng sao?
Không thể nào!
Hay là vì hắn thôn phệ tinh huyết, đang bùng nổ thực lực Lăng Vân cảnh nên mới như thế?
Không nhìn Tô Vũ nữa, ông cấp tốc đưa mắt nhìn sang điểm sáng màu lam cuối cùng, đó cũng là vị Sơn Hải cuối cùng.
Đây lại là người nào?
Ông nhìn về phía Ngưu Bách Đạo, Ngưu Bách Đạo cau mày nói: "Ở chỗ này... Bên này không có Sơn Hải Các lão, đây là khu vực của học viên, ở đâu ra Sơn Hải cảnh?"
Hai người liếc nhìn nhau, có chút bất ngờ.
Lần thứ nhất thử nghiệm đã câu ra cá lớn rồi?
Sơn Hải không coi là cá nhỏ được!
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Không xác định... có muốn cùng đi xem không?"
Ngưu Bách Đạo vuốt vuốt râu, nói: "Cùng đi xem thế nào, ta không nhớ rõ bên này có Sơn Hải, chẳng lẽ là trong học phủ để Đại Yêu đột phá mà ta không để ý?"
"Đột phá là Sơn Hải mà ngươi cũng không để ý?"
"Đoạn thời gian trước không phải ta ra ngoài à?"
Hai người nói vài câu, rất nhanh liền đồng thời biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.