Chương trước
Chương sau
Lúc này Tô Vũ hoàn toàn không nhớ tới đám Độc Nhãn, mà dù có nhớ tới thì cũng không có thời gian hay tâm trạng đi đón tụi nó.
Dù sao cũng không chết được, không cần quá gấp.
Việc ưu tiên bây giờ là phải rút ra Thiên Nguyên khí!
Bóng mờ kết giới hiện ra, một sợi, hai sợi...
Tô Vũ không ngừng thôn phệ tinh huyết, lợi dụng sách họa để rút ra từng sợi Thiên Nguyên khí, mùi máu tươi trên người hắn cũng càng lúc càng nồng nặc.
Một giọt tinh huyết Đằng Không sơ kỳ đại khái trong 3 phút đồng hồ mới có thể rút ra xong.
Trung kỳ là 5 phút đồng hồ, hậu kỳ tối thiểu cần 10 phút.
Từ chiều 17 đến sáng ngày 18, Tô Vũ mới chỉ rút ra 300 giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu Đằng Không cảnh, hao phí gần một ngày, còn may là thu hoạch rất lớn.
Trước mặt hắn, bóng mờ kết giới càng lúc càng lớn.
Vô số Thiên Nguyên khí màu vàng kim uyển chuyển như du long, bay lượn trong kết giới.
300 giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu Đằng Không cảnh có giá trị khoảng 23.000 điểm công huân, hắn đã rút ra số lượng gần 30 viên Thiên Nguyên quả.
Như thế vẫn chưa đủ!
Tô Vũ bắt đầu thôn phệ tinh huyết Lăng Vân cảnh, lúc này, hắn thôn phệ Lăng Vân sơ kỳ đều không hề có khó khăn gì.
Một mực đến tận đêm khuya ngày 18, 100 giọt tinh huyết sơ kỳ đã bị hắn rút ra sạch sẽ.
Còn lại chỉ là tinh huyết Lăng Vân trung hậu kỳ, Tô Vũ vẫn chưa đụng đến.
Hắn chuyển qua đi rút tinh huyết Vân Hổ tộc, lần này Hạ Hổ Vưu đã cung cấp cho hắn hàng loạt máu huyết, thứ này không khác lắm so với tinh huyết của Thiết Dực điểu.
87.000 điểm công huân tinh huyết Vân Hổ tộc, lấy ra hàm lượng cũng đạt đến khoảng 90 viên Thiên Nguyên quả.
Ngoại trừ tinh huyết Phá Sơn ngưu còn lại, Tô Vũ tính toán một thoáng, lần này đại khái là hắn có thể rút ra hàm lượng tương đương 150 viên Thiên Nguyên quả.
Gần như đã đủ rồi!
Mà Tô Vũ hiện tại cũng bởi vì thôn phệ quá nhiều tinh huyết, cả người sắp biến thành huyết nhân, thần văn chữ "Máu" đã không ngừng cố gắng hấp thu huyết khí tràn lan nhưng cũng không cách nào che lấp nổi mùi máu tươi trên thân Tô Vũ!
...
Ngày 20.
Tô Vũ liên tục rút ra tinh huyết trong ba ngày mà vẫn chưa hoàn thành việc rút tinh huyết của Vân Hổ tộc.
Mà giờ khắc này, trên Duyệt Tâm đảo.
Chu Thiên Đạo lại tới, thuận tiện đem ba đầu Đại Yêu theo.
Ba con Đại Yêu kia vẫn chưa thôi run lẩy bẩy.
Gần đây chúng nó gặp nhiều Nhật Nguyệt lắm!
Động một chút thì lại thấy Nhật Nguyệt cảnh!
Trước kia cũng không thấy Sơn Hải quá yếu, vì sao hiện tại lại thảm quá vậy?
Ở Đại Hạ phủ là thế mà đến đây cũng vẫn y chang, vẫn luôn là Nhật Nguyệt ngó chừng chúng nó.
Trên Duyệt Tâm đảo.
Chu Thiên Đạo cũng không hạn chế ba tên Đại Yêu kia, ông chỉ tiện tay vung lên thả tụi nó chạy tới nơi xa, mặc cho chúng tự lủi vào một góc, rất nhanh ông đã không quan tâm tới chúng nữa.
Ông chỉ im lặng uống trà, nhìn về phía Ngưu Bách Đạo rồi cười bảo: "Mấy ngày nay tiểu tử Tô Vũ đang làm gì rồi? Ta còn cho là hắn sẽ quay lại Bách Đạo các."
"Không có."
Ngưu Bách Đạo phì cười, may mắn là hắn không tới, tới sẽ rất phiền toái.
Không nói thêm việc này, Ngưu Bách Đạo nhanh chóng hỏi: "Tô Vũ bế quan thì mặc hắn, đừng suốt ngày nhìn chằm chằm người ta, ngài là Phủ chủ, không có chuyện khác để làm à?"
Dứt lời, ông lại nói ngay: "Ngọc cảm ứng siêu cấp đã có chút kết quả rồi, ngài muốn nhìn thử không?"
"Có thành quả rồi sao?"
Chu Thiên Đạo nghe thấy liền mừng rỡ, vội vàng bảo: "Đi, đi xem một chút!"
Hao phí thời gian nhiều năm như vậy, hao tốn cái giá lớn như thế, cuối cùng cũng có thể thấy được kết quả.
Hai người không nói nhảm, bay lên trời rồi cấp tốc tan biến.
Trên hòn đảo, ba vị Đại Yêu hai mặt nhìn nhau.
Độc Nhãn cẩn thận nói: "Hình như đi thật rồi... Không ai quản chúng ta!"
Cứ như vậy mà bỏ lại bọn ta à?
Mặc kệ chúng ta sao?
Huyết Nguyệt dè dặt hỏi: "Có nên chạy không?"
Cự Sơn rầu rĩ mắng: "Ngu xuẩn! Hiện tại chạy cái gì? Chạy đi chỗ nào? Cẩn thận đây chỉ là mồi nhử, đám Nhân tộc thích làm việc này nhất. Nên nhớ Tô Vũ vẫn còn thiếu nợ chúng ta một lời hứa hẹn, hắn phải đưa chúng ta trở lại Chư Thiên chiến trường! Nhưng nếu chúng ta chạy... Vừa vặn, hứa hẹn sẽ bị hủy, đây là âm mưu!"
Tuyệt đối là thế!
Chính là vì nhử mồi!
Các ngươi quên trước đó hắn câu cá ở Tinh Lạc sơn rồi à?
Độc Nhãn cùng Huyết Nguyệt thăm thẳm thở dài, hẳn là thế, đích thị là câu cá a.
Nhân tộc quá gian trá!
Không thể đổi ý, cho nên cố ý để bọn hắn thấy cơ hội chạy trốn, mấu chốt là hiện tại mà chạy, người ta liền có lý do thủ tiêu bọn nó.
Ba đầu Đại Yêu liếc nhìn nhau, đều cảm thấy trong lòng hết sức đắng chát.
Tiếp tục đợi đi, tuyệt đối không mắc mưu!
Dù sao trong thời gian ngắn bọn họ cũng đi không được.
...
Chu Thiên Đạo và Ngưu Bách Đạo hoàn toàn không có tâm tư này, câu cá cái quái gì chứ, chủ yếu là ba đầu Đại Yêu ở trong mắt bọn họ không có cảm giác tồn tại lớn, cũng không sợ chúng nó chạy, để ý đến chúng nó làm gì.
Minh Tâm đường.
Nơi dưỡng lão của Nhật Nguyệt cảnh ở Đại Minh Văn Minh học phủ, danh xưng có bốn năm vị lão nhân Nhật Nguyệt cảnh đang ở đây dưỡng lão, dĩ nhiên, đều là các vị có tuổi tác cực lớn.
Minh Tâm đường cũng là hòn đảo nhỏ có hồ nước bao quanh.
Hoàn cảnh còn tốt hơn cả Duyệt Tâm đảo!
Chim hót hoa nở, tựa như thế ngoại đào nguyên.
Bởi vì là nơi để vài vị Nhật Nguyệt dưỡng lão, cho nên ngày thường sẽ không có ai tới, chẳng hề bị việc vặt quấy rầy.
Chu Thiên Đạo và Ngưu Bách Đạo vừa đáp xuống, thân ảnh một vị lão nhân lóe lên, xuất hiện trước mặt hai người.
Lão nhân râu tóc bạc trắng, còng lưng, mỉm cười nói: "Hai vị tới cũng vừa vặn, chuẩn bị điều chỉnh thử rồi đây, vào đi!"
Chu Thiên Đạo vui vẻ mở miệng hỏi: "Lý lão, hiệu quả thế nào?"
"Trước đó đã khảo nghiệm qua mấy lần, cũng ổn." Lão nhân cười đáp: "Trước tiên đem Tỏa Thiên trận bố trí xuống, miễn cho chút nữa điều chỉnh thử phóng xạ lại gây ra động tĩnh quá lớn!"
Chu Thiên Đạo cũng không nhiều lời, cấp tốc ném ra ngoài một ít ngọc phù, rơi vào trên không thì trong chớp mắt liền tan biến.
Mơ hồ trong đó đảo nhỏ bị bọc lại, là đại trận mà lần trước ông đã dùng tại Tinh Lạc sơn.
Đại trận do vô địch chế tạo!
Làm xong cái này, mấy người cùng nhau đi về phía một tòa đại viện trên đảo.
Vào cửa, tiếp tục thâm nhập sâu bên trong, đi một hồi lâu, lão nhân không ngừng khởi động vài trận pháp, đều là đại trận bảo vệ, đi ba bốn phút thì mới tới một đại điện dưới lòng đất rộng lớn!
Trong đại điện lúc này có rất nhiều người.
Minh Tâm đường được xưng là nơi dành cho Nhật Nguyệt dưỡng lão, trên thực tế, những năm qua có rất nhiều lão nhân lớn tuổi cũng tới dưỡng lão.
Đại Minh phủ cái khác thì không nhiều, lão nhân lại có không ít.
Giống như mấy vị Kim Sinh chẳng hạn, không phải một hai người mà tối thiểu phải hơn trăm người.
Những người này đều sống mấy trăm năm, tại lĩnh vực của riêng mình thì đều có thành tựu không nhỏ.
Những năm qua, các vị lão nhân này dần dần thối lui ra khỏi sân khấu mà đi tới phía sau màn, tiến vào Minh Tâm đường để dưỡng lão, cũng không ai hoài nghi gì vì các vị này đều lớn tuổi, có nhiều vị đã tiếp cận thọ nguyên đại nạn.
Đại Minh phủ đã hao tổn vô số của cải trên thân những lão nhân ở đây, vì bọn họ mà kéo dài tính mạng, vì bọn họ duy trì sinh cơ, không ít lão nhân mà bên ngoài đều tưởng rằng đã ngã xuống, trên thực tế thì có một số đều còn sống.
Thực lực có lẽ không mạnh, nhưng Chu Thiên Đạo vẫn luôn rất xem trọng bọn họ.
Đây mới là báu vật của Đại Minh phủ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.