Chương trước
Chương sau
Mà Tô Vũ lúc bấy giờ đã đánh giết con mãnh hổ thứ tư.
Bất quá Tô Vũ lại nhíu mày, ý chí lực vẫn rất tinh khiết, thế nhưng... Có chút không đủ.
Thứ nhất là 5 phút đồng hồ mới xuất hiện một lần, quá chậm.
Thứ hai là cường độ ý chí lực rất yếu, đại khái chỉ là Đằng Không nhất trọng, việc này đối với Tô Vũ mà nói là quá yếu, không đủ cho hắn hấp thu.
"Tầng 20 có khả năng, thế thì tầng 30, tầng 40 cũng giống vậy sao? Hay là tầng 30 không được, đến tầng 40 tầng mới được?"
Tô Vũ không quá chắc chắn, e là tầng 30 không ổn.
Kẹt ở tầng 40 thì chắc ăn hơn, bởi vì đó là nơi có ý chí lực Lăng Vân cảnh.
Như vậy hắn cũng có thể hấp thu nhiều hơn một chút!
"Bất quá chân muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt, trước tiên cứ hút bên này đã!"
Qua một hồi sau, Tô Vũ tiếp tục đánh giết một con mãnh hổ, sau một khắc hắn hơi sững người, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện con thứ hai.
"Tình huống gì thế này?"
Đây là phát động cơ chế rồi?
Tô Vũ cũng nghiêm túc, cấp tốc đánh giết con mãnh hổ lộng lẫy thứ hai, đánh rơi mảnh vỡ kia, chờ đợi lần nữa.
Ý chí lực tiếp tục tràn lan, Tô Vũ tiếp tục hấp thu.
Lại qua hai giờ, hắn lại đánh giết, một lần nữa xuất hiện thêm ra một con yêu thú, tổng cộng là 3 con đồng thời tấn công Tô Vũ!
"3 con yêu thú Đằng Không..."
Tô Vũ bật cười, quả nhiên Bách Đạo các có cơ chế đối ứng, mà mảnh vỡ cũng cố ý lưu lại cửa sau, bất quá cũng là đang nhắc nhở người phá quan cần có chừng mực.
Lúc này hắn đã mở ra 118 Thần khiếu.
"Ở đây còn có thể giết tiếp, đợi đến tầng 40 phải giết yêu thú Lăng Vân, vậy nếu khi đó lại xuất hiện 2 hay 3 con gì đó thì ta đối phó kiểu gì?"
"Được rồi, ta dừng lại ở đây thêm một quãng thời gian!"
Nhổ lông dê phải hao đến cực hạn mới được.
Về phần có người làm giống như Tô Vũ hay không, có thể là có, thế nhưng nếu có Nhật Nguyệt cảnh đến, Tô Vũ không cảm thấy đối phương sẽ không biết xấu hổ mà dừng lại ở cấp độ dưỡng tính quá lâu.
Đừng nói Nhật Nguyệt, ngay cả Lăng Vân dù cho phát hiện thì đại khái cũng không có mặt mũi nào dừng lại quá lâu.
Dĩ nhiên Tô Vũ sẽ không bận tâm tới chuyện này, hắn vốn chính là dưỡng tính.
Lưu lại tại đây lâu một chút thì cũng là chuyện bình thường.
Mà lần thứ nhất qua quan sẽ được ban thưởng nhiều, lần sau tiến vào hắn sẽ không được đãi ngộ phong phú như vậy nữa.
Lần thứ hai xông qua tầng 20 thì chỉ khi đánh chết yêu thú mới có ý chí lực tràn ra, nhưng sẽ không có chuyện ý chí lực lan tỏa liên tục trong suốt hai giờ như hiện tại.
...
8 giờ, 10 giờ...
Mọi người bên ngoài đã bắt đầu dọn dẹp để tổ chức tiệc tối.
Được rồi, quen là tốt rồi.
Dẫu sao cũng không có chuyện gì làm, tụ hội cũng là chuyện thường xảy ra ở học phủ, mọi người cùng nhau chúc mừng một phen, có khi ổn thì sau này trong học phủ lại có thêm một ngày lễ mới.
Mà lúc bấy giờ, mấy vị như Vân lão đều cảm thấy có điểm ngoài ý muốn.
12 giờ!
Ít nhất đã sáu hiệp!
Chỗ Tô Vũ hiện tại chỉ sợ đã có tới bốn năm đầu yêu thú Đằng Không xuất hiện, tiểu tử kia chỉ có một người, không dùng thiên phú tinh huyết mà vẫn có thể một mình đối mặt với bốn năm đầu yêu thú hung dữ được sao?
Dù cho chịu đựng được, nhưng Tô Vũ đã hấp thu nhiều ý chí lực như vậy, cơ thể hắn làm sao có thể tiêu hóa nổi?
Tiểu tử này còn chưa tới Đằng Không mà.
Vân lão còn đang suy nghĩ, sau một khắc, bên cạnh lão nhiều thêm một người, Ngưu Bách Đạo cầm bình rượu lên uống, thấp giọng mắng: "Tiểu tử Tô Vũ đúng là không biết xấu hổ! Ngay cả những vật kia đều muốn nuốt sạch không tha. Phần thưởng lớn nhất của Bách Đạo các chính là ý chí lực tinh thuần, có cái này mới so được với thức hải bí cảnh ở Đại Hạ phủ, hắn định ở luôn trong đó, không chịu ra ngoài nữa à?"
Vân lão bật cười, "Gấp cái gì, một học viên dưỡng tính mà thôi. Hắn chỉ ở trong tầng 20, hấp thu nhiều hơn nữa thì cũng chỉ có tới thế! Ngươi tiếc ư? Vả lại vài con yêu thú thì Tô Vũ còn có thể chống đỡ được, mấy chục con thì sao? Đừng quá để ý!"
Ngưu Bách Đạo suy nghĩ một chút, gật đầu, "Cũng phải, ta chỉ sợ tiểu tử này thật sự đánh tới tầng 40, sau đó cũng giở trò chỉnh tầng như bây giờ, thế thì Bách Đạo các sẽ tiêu hao quá lớn!"
"Tầng 40? Thế thì phải là Lăng Vân, hắn có thể bắt được hạch tâm hay không còn khó nói. Dù bắt được thì sau ba hiệp sẽ xuất hiện hai con yêu thú Lăng Vân, hắn có thể đối phó nổi à? Tô Vũ không thể dùng thiên phú tinh huyết ở trong này, mà có dùng cũng là được không bù nổi mất, ngươi đang lo lắng cái gì?"
Vân lão nói như mây trôi nước chảy, "Lão Ngưu, cao tuổi rồi thì nhìn thoáng chút, Bách Đạo các vẫn lưu trữ rất nhiều ý chí lực, Thiên giai đỉnh cấp văn binh thu nạp ý chí lực tán loạn mấy trăm năm, đã sớm loại bỏ vô số phế phẩm..."
"Tiêu hao cũng đâu ít!"
Ngưu Bách Đạo thở dài, cắt ngang lời ông: "Ngươi cũng không phải không biết, năm đó Bách Đạo các đã bị Diệp Bá Thiên hút quá nhiều, nếu không phải ngay cả Đại Minh vương cũng bị kinh động mà tới ngăn lại, dám tên hỗn đản kia sẽ mặt dày hút tới cạn sạch!"
Vân lão bật cười, đúng là như thế.
Bất quá đó là chuyện vài thập niên trước, mấy chục năm qua đi, Bách Đạo các đã dự trữ thêm không ít.
Đang nghĩ ngợi, có người hô lớn: "Mau nhìn, tên của Tô Vũ biến mất rồi!"
Vẻ mặt của Vân lão như muốn nói ‘Thấy chưa, ta đã bảo mà’, "Đại khái không chịu nổi nữa rồi, cũng tốt."
Chỉ một lát sau, dường như ông thấy bên má trái của mình hơi ran rát.
Bởi vì cái tên của Tô Vũ đã xuất hiện ở danh sách tầng thứ 21, tốc độ cực nhanh.
Ngưu Bách Đạo cạn lời, "Đây là không chịu được nữa của ngươi? Đây là người ta ăn no uống đủ, chuẩn bị đủ sức lực tiếp tục đánh lên thì có! Năm xưa Đại Minh vương cứ nhất định đòi lưu lại một cơ hội cho thiên tài, ta đã nói không cần, ông ta không nghe, giờ thì hay rồi, thường xuyên bị một đám khốn nạn lợi dụng sơ hở!"
Tiêu hao lớn lắm có biết không?
Hy vọng Tô Vũ đừng đứng lại hút sạch tầng 40 như ban nãy.
"Tô Vũ không dựa vào tinh huyết thì liệu rằng có đối phó được với hai con yêu thú Lăng Vân không?"
Một con thì còn có hi vọng, hai con thì khó mà nói!
...
Bên trong Bách Đạo các.
Tâm tình Tô Vũ không tệ, tuy nhiên hắn đã hao phí rất nhiều thời gian trong này.
Mặc dù hắn có thể hấp thu ý chí lực cực kỳ tinh thuần, có điều bản thân cũng khá mệt nhọc, nơi đây không thể thoải mái như thức hải bí cảnh, rộng mở cho ngươi tự do mà hút.
Tại đây, ngươi phải vừa giết yêu vừa hút ý chí lực.
Đương nhiên, Bách Đạo các cũng có chỗ tốt, đó là không có một tên hỗn đản nào như Chu Bình Thăng xuất hiện quấy nhiễu ngươi.
Ngươi muốn hút, muốn giết bao nhiêu yêu thì tùy ý.
Chờ đến tầng 25, Tô Vũ quyết định không cường thế chém giết yêu thú nữa.
Bách Đạo các có quy tắc riêng của nó, nếu hắn muốn mượn nhờ nơi đây để tăng cường thực lực chiến đấu tổng hợp của bản thân thì không nên chỉ cắm đầu cắm cổ giết yêu để vượt quan như vậy.
Tô Vũ quyết định không dùng thân thể ra tay, mà là chuyển sang bùng nổ thần văn.
Bách Đạo cực kỳ nhạy bén, trong thoáng chốc, địch nhân của hắn đã không còn là yêu thú.
Mà chính là thần văn!
Phải, thần văn là địch.
Hết sức thú vị!
Trong hư không, thần văn chém giết lẫn nhau, nơi này vốn là khu vực Đằng Không, thần văn đối địch đều là nhị giai, thần văn của Tô Vũ cũng thế.
Lúc bấy giờ, từng viên, từng viên thần văn mãnh liệt giao chiến trong hư không.
Lôi đình, huyết dịch, hỏa quang, sát khí...
Tô Vũ tháo gỡ từng viên thần văn ra để giao chiến.
Ầm một tiếng, có thần văn nổ tung.
Khắp nơi lan tràn dư vị thần văn.
Tô Vũ thầm cảm thán, thật thần kỳ, hắn hoài nghi đây là do Đại Minh Vương bổ sung hàng loạt thần văn thật sự vào trong này, hiện tại là nhờ hắn đánh nát không ít thần văn nên mới có hàng loạt dư vị thần văn truyền ra.
Hắn hấp thu một thoáng, quả là chân thực.
Tự thân thần văn xác thực có một chút tiến bộ.
"Nơi này thật thần kỳ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.