Chương trước
Chương sau
“Tôn tử của Tần Trấn, được xưng là đệ nhất chiến giả Đại Tần phủ! Đệ nhất này không phải nói đến vô địch, mà là cùng giai! Thực lực không khác Hoàng Đằng lắm, hai người chưa từng giao thủ, kỳ thật không ít người chờ mong hai người bọn họ giao thủ một lần thử xem!”
Ông kể chuyện cho Tô Vũ: “Đại Tần phủ và Đại Hạ phủ là do Chiến Giả thành lập, Đại Tần Vương và Đại Hạ Vương tương đương với Đại Chu Vương và Đại Minh Vương của Cầu Tác Cảnh. Năm đó, người ta so sánh Hạ Long Võ với Tần Trấn, mà nay, hai người này đều sắp chứng đạo, hiện tại, thế hệ tuổi trẻ đều so Hoàng Đằng với Tần Phóng, đây cũng là hai đại thiên tài Chiến Giả kiệt xuất nhất thế hệ này của hai đại phủ!”
Hoàng Đằng, Tần Phóng.
Tô Vũ đều nhớ kỹ!
Lão sư mình từng bị Hoàng Đằng đánh, còn không chỉ một lần, Bạch Phong nhớ mãi không quên, nếu mình có cơ hội, có thể thử giúp anh đánh trả xem xem được không!
Không nghĩ nhiều nữa, Tô Vũ hít sâu một hơi, cầm hai bình tinh huyết, đứng dậy nói: “Sư huynh, ta muốn đi tách tinh huyết, ngươi bận rộn gì thì đi làm đi.”
Văn Trung gật đầu, cũng không nói nhiều.
Ông cho rằng Tô Vũ muốn chế tạo thiên phú tinh huyết, đây là thủ đoạn độc môn của Đa thần văn nhất hệ, không truyền là đúng, huống chi nó còn không phải do Tô Vũ nghiên cứu phát minh ra, hắn có muốn truyền thì cũng phải được Đa thần văn nhất hệ đồng ý mới được.
...
Tầng 2, phòng tu luyện.
Tô Vũ phong bế tầng 2, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.
Trong phòng tu luyện lớn không hề tù túng, phía trước còn có thể nhìn thấy một ít cảnh sắc, nhưng bên ngoài không nhìn được vào bên trong, xem như một loại hình chiếu, khi Hồ Hiển Thánh kiến tạo căn phòng này cũng đã rất hao tổn tâm huyết.
Trước mặt hắn đang bày hai bình tinh huyết.
Tô Vũ trầm ngâm một hồi, thân thể hắn có đủ cường đại không?
Hẳn là có thể đi!
Lúc trước hắn từng cắn nuốt không ít tinh huyết Lăng Vân, sau đó còn bạo phát lực lượng đánh chết Chu Bình Thăng, thừa nhận lực lượng một giọt tinh huyết bùng nổ mà thôi, hẳn là đủ rồi đúng không?
Đại khái là tinh huyết Lăng Vân nhị tam trọng, Tô Vũ đưa ra phán đoán, có lẽ hắn có thể thừa nhận.
“Sợ cái gì, một giọt tinh huyết mà làm ta căng bạo được thì ta đây quá yếu!”
“Tinh huyết đúc thể vốn là quá trình cần thiết!”
Thân thể hắn tuyệt đối có thể so được với Đằng Không.
Kỳ thật Tô Vũ có thể từ từ, nên đúc thể trước, nhưng hắn gấp không chờ nổi, hận không thể lập tức thử xem rốt cuộc hai khiếu cuối cùng nằm ở đâu!
...
Tô Vũ cầm bình lên rồi lại hạ xuống, hắn suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ.
Thôi, hắn sợ chết.
Giờ hắn không phải chỉ có một thân một mình, lúc trước hắn không có gì cả, cho nên lần đầu tiên cắn nuốt tinh huyết đã không sợ chết.
Hiện tại không đáng!
Hắn có thể cho Toan Nghê thử xem, thân thể Toan Nghê không yếu, hẳn là Tô Vũ không bằng nó, nếu Toan Nghê còn bị căng bạo thì mình nên thôi đi, thành thật một chút.
Nếu Toan Nghê nhẫn qua được, vậy Tô Vũ cũng có thể.
Hắn chỉ cần thừa nhận lực lượng bùng nổ lần đầu tiên trong nháy mắt, sau đó sách họa sẽ hấp thu.
...
Dưới lầu.
Ở cửa, Toan Nghê còn đang ngáp dài thì bỗng nghe tiếng Tô Vũ mở cửa, hắn vẫy tay, mỉm cười gọi nó: “Toan Nghê, ngoan, vào đây, có chuyện tốt cần ngươi này!”
“...”
Bất giác cả người nó run lên bần bật!
Má!
Làm gì đấy?
Ta sợ!
Biểu tình của ngươi làm ta sợ quá, ngươi mắng ta, đánh ta cũng được, đừng cười như thế!
Nụ cười của ngươi kinh dị dã man!
Toản Sơn Ngưu đã yên lặng chui vào lòng đất, chỉ lộ ra một đoạn sừng nhỏ, thầm nhủ ta là ẩn hình ngưu, không nhìn thấy ta, ngươi tuyệt đối không nhìn thấy ta!
Tô Vũ thấy nó do dự liền quát: “Tiến vào!”
Toan Nghê vèo một cái phóng vào. Cả người vẫn run bần bật!
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Vào cửa, đóng cửa, Tô Vũ tủm tỉm cười, trấn an: “Đừng sợ, thật sự là chuyện tốt, vừa rồi ngươi thấy rồi đấy, Đại Tần phủ đưa thứ tốt tới cho ta, ta biết Yêu tộc thích cắn nuốt tinh huyết tu luyện, ta có một giọt tinh huyết Nguyên Thủy Thần tộc, ngươi nuốt một giọt xem xem có thể chữa thương hay không.”
Toan Nghê mở to hai mắt!
Tốt như vậy à?
Má ơi!
Tinh huyết Nguyên Thủy Thần tộc kìa.
Nếu ở trên chiến trường, nó cũng không dám giết Nguyên Thủy Thần tộc, đương nhiên ám sát thì được, mà quang minh chính đại thì không dám, Thần tộc không giống Nhân tộc, tộc nhân không nhiều lắm.
Giết một kẻ có khả năng sẽ chọc phải phiền toái lớn.
“Đại nhân.”
Toan Nghê thật cẩn thận hỏi: “Thật sự là tinh huyết Thần tộc sao?”
“Đương nhiên!”
Tô Vũ lấy ra một giọt tinh huyết, ngay sau đó Toan Nghê nhe răng trợn mắt, má, biết ngay không phải chuyện tốt mà, đây là tinh huyết Lăng Vân cảnh!
Nhưng cảm ứng một chút, may quá, tầm Lăng Vân tam trọng thôi.
Có thể tiếp thu được!
Dù sao cũng là đại yêu Đằng Không cửu trọng, không đến mức một giọt tinh huyết cũng không chịu được chứ!
Toan Nghê nhanh chóng đuổi tới trước mặt Tô Vũ, nhe răng, “Đại nhân, ta có thể thử xem!”
Không tồi!
Thật sự là thứ tốt!
Tô Vũ không chần chờ, tinh huyết bắn ra trực tiếp rơi vào trong miệng nó.
Một lát sau, trên người Toan Nghê bộc phát ra một cỗ uy áp dữ dội, nó rít gào thành tiếng!
Trên người nó lập lòe kim quang!
Máu lưu động cuồn cuộn!
Toan Nghê vốn hơi gầy ốm nay lại béo lên, nó cũng đáng thương, bị đói bụng mười mấy năm, kỳ thật vẫn luôn hơi hư nhược.
Giờ phút này, một giọt tinh huyết Tô Vũ vừa đưa cho chính là vật đại bổ! Là gần một phần mười tinh hoa của một vị Nguyên Thủy Thần tộc Lăng Vân cảnh!
“Rống!”
Toan Nghê rít gào, giương nanh múa vuốt, đúng lúc ấy, trên lầu bỗng nhiên có âm thanh cả giận mắng: “Câm miệng được chưa, ồn muốn chết, có để người ta làm việc không?”
Cái miệng há to của Toan Nghê lập tức khép lại!
Thôi, nó nhịn được!
Tuy rằng nó rất muốn rít gào cho thỏa mãn một chút, nhưng nữ nhân kia thường xuyên tra tấn Cục lông nhỏ, nó cũng suýt bị mổ vài lần, không thể trêu vào!
Một lúc sau, Toan Nghê thở hắt ra một hơi, huyết khí tiêu xạ! Bắn thủng mặt đất!
Toan Nghê phun ra mấy ngụm máu đen, hưng phấn nói: “Đại nhân, hiệu quả không tồi, ta cảm thấy chỉ cần thêm mấy chục giọt nữa là ta có thể thăng cấp Lăng Vân rồi!”
Tô Vũ quan sát nó một lượt, may là không có trở ngại gì.
Còn mấy chục giọt mà nó vừa nói... Ngươi đi chết đi, giết ngươi cũng không đáng cái giá đấy!
Ngươi không biết tự mình biết mình sao?
Mặc kệ nó, Tô Vũ nói: “Không có việc gì là được, lăn đi trông cửa đi, còn nữa, ta đã thu hình lại cảnh ngươi cắn nuốt tinh huyết Nguyên Thủy Thần tộc rồi. Về sau ngươi ngoan ngoãn một chút, ta mà tiết lộ hình ảnh này ra ngoài thì ngươi khỏi mơ mộng chuyện chạy về chiến trường Chư Thiên nữa, bằng không đến đó ngươi sẽ bị Nguyên Thủy Thần tộc đuổi giết tới chết!”
“...”
Má!
Tiếng mắng này nghẹn lại trong cổ!
Má nó!
Ngươi... Ngươi có ý gì?
Sắc mặt hưng phấn của Toan Nghê tức khắc biến mất, nó gục đầu xuống, thôi rồi, nếu hình ảnh này mà lộ ra, ta chạy thoát khỏi Tô Vũ thì cũng sẽ bị Nguyên Thủy Thần tộc đuổi giết a!
Có khi trở lại Toan Nghê nhất tộc còn bị đồng tộc quăng ra đưa cho Nguyên Thủy Thần tộc!
Nó muốn khóc!
Ta đây là muốn chạy cũng không thể thoát sao?
Vì sao ta lại miệng tiện ăn giọt tinh huyết kia chứ?
Tô Vũ bình thản: “Đừng suốt ngày chỉ nghĩ cách trốn chạy, chạy đi đâu? Ngày nào đó nếu ngươi biến mất, ta liền chia sẻ hình ảnh cho Nguyên Thủy Thần tộc xem, ngươi chờ chết đi!”
“Đại nhân... Tiểu yêu không muốn chạy!”
Toan Nghê ủy khuất.
Tô Vũ mặc kệ nó, xoay người lên lầu, hắn kết luận là không có vấn đề gì, mình dùng cũng không sao, cùng lắm thì thân thể bị căng nứt một ít, có thể chịu đựng được.
Toan Nghê là đối tượng thí nghiệm rất tốt.
Đáng tiếc nó không phải là Nhân tộc, nếu không có thể cho nó thí nghiệm rất nhiều thứ khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.