Chương trước
Chương sau
Chu Thiên Đạo nhìn về phía Tần Trấn và mọi người xung quanh, vui vẻ khoe: “Tô Vũ căn cứ vào phương pháp hợp khiếu để suy đoán ra một môn cơ sở nguyên quyết, cũng không có gì đặc thù, phương pháp hợp khiếu thông suốt 36 cái, độ trùng hợp khoảng 27 khiếu trở lên với môn nguyên quyết kia!”
Chu Thiên Đạo cười tủm tỉm: “Đây là phiên bản Hoàng Giai, đám Tô Vũ còn đang nghiên cứu phát minh suy luận phiên bản Huyền Giai, một khi phiên bản Huyền Giai ra lò, có thể trực tiếp bao hàm 36 khiếu huyệt trước kia, kể từ đó... chà chà, lợi hại!”
Tần Trấn không hé răng, nhìn lướt qua mấy người khác, bỗng nhiên cất tiếng phê bình: “Trừ Tô Vũ ra, các Văn Minh sư khác đều là phế vật à? Những năm gần đây, vì sao không có ai suy luận ra công pháp?”
Tần Trấn không đợi bọn họ mở miệng, lãnh đạm nói: “Đừng nói đến Chiến Giả, phần lớn Chiến Giả đều ở tiền tuyến chinh chiến! Ta cũng phải chinh chiến, nếu còn phải nghiên cứu công pháp, tốn thời gian suy luận công pháp, vậy đám Văn Minh sư các ngươi rốt cuộc đang làm gì?”
“Mỗi năm các Văn Minh học phủ hao tổn vô số của cải, Chiến Giả ở tiền tuyến ăn mặc cần kiệm để cung cấp đại lượng tài nguyên cho Văn Minh sư, mỗi năm các ngươi cung cấp có vài Văn Minh sư ra tiền tuyến, kết quả lại chẳng nghiên cứu ra cái rắm gì.”
Ở tiền tuyến có bao nhiêu Văn Minh sư?
Đại Hạ phủ to như vậy, dù Văn Minh sư ra trận nhiều hơn nơi khác, hiện tại trong quân cũng không đến vạn Văn Minh sư, chỉ có mấy ngàn người mà thôi.
Mà Chiến Giả lại hơn trăm vạn!
Tỉ lệ mấy trăm chọi một!
Tần Trấn hừ lạnh một tiếng, “Không làm chính sự, chỉ biết gây chuyện! Theo ta nghĩ, nếu không làm ra thành quả gì thì dứt khoát thủ tiêu các Văn Minh học phủ đi, lãng phí thời gian cùng tiền tài, lãng phí một đám nhân tài!”
“Lão Tần, lời này...”
Có người cười làm lành lên tiếng: “Không liên quan đến chúng ta, chúng ta có không ít thành quả đây, luyện đan, chế phù, thuần thú... đều có thành quả không nhỏ. Thiết Dực Vệ Đại Tần ngươi quét ngang tứ phương, chinh chiến chư thiên, ngươi nhìn lại lương tâm mà nói xem, không có Thuần Thú sư, các ngươi có thể cường đại như vậy sao?”
“Đúng vậy, lão Tần, đừng một câu gom hết cả Văn Minh sư lại như thế chứ!”
“Đan dược Chiến Giả các ngươi ăn, Thần Phù các ngươi dùng, chẳng lẽ là từ không khí biến thành à?”
Mấy người phản bác lời ông, Tần Trấn cũng không thèm để ý, bình thản đáp: “Được rồi, không nói nữa, năm đó Đa thần văn nhất hệ nhiều cường giả, chinh chiến tiền tuyến còn thường xuyên nhìn thấy bóng dáng bọn họ, hiện tại Văn Minh sư có thể chính diện tác chiến tại tiền tuyến càng ngày càng ít, Đơn thần văn nhất hệ không có mấy người ra tiền tuyến, có đến thì chiến lực cũng tàm tạm, nếu tiếp tục như vậy, Văn Minh sư sẽ hoàn toàn trở thành phụ trợ!”
Có người bất đắc dĩ: “Chúng ta biết, nhưng lão Tần, ngươi cũng đừng minh mẫn giả bộ hồ đồ! Cường giả Đa thần văn nhất hệ vừa lên tiền tuyến đã bị nhằm vào, mấy năm nay xuống dốc cũng không phải chỉ do Đơn thần văn nhất hệ chèn ép, điểm này ngươi công nhận không?”
Tần Trấn cười lạnh một tiếng, “Ta biết! Nhưng cũng không cần sợ! Thần Ma muốn giết cường giả Đa thần văn nhất hệ, mỗi lần đều tổn thất thảm trọng, hao tổn cũng đáng, bồi dưỡng thêm một ít Văn Minh sư Đa thần văn hệ đi, ra Chư Thiên chiến trường câu cá, lần nào câu cũng chuẩn, thường thường có thể câu được cá lớn, Đại Tần phủ ta dùng Văn Minh sư Đa thần văn nhất hệ, đã câu được mấy vị Nhật Nguyệt cảnh rồi!”
Mọi người câm nín, vô nghĩa, Đại Tần phủ ngươi là một đám kẻ điên không sợ chết, ngươi thử bảo đại đa số Văn Minh sư Đa thần văn nhất hệ đi câu cá xem. Ngươi cũng không nhìn xem gia hỏa Đa thần văn nhất hệ có đáp ứng không.
Câu cá lớn cũng không tồi, nhưng như vậy đồng nghĩa với việc không ít thiên tài Đa thần văn hệ chết đi.
Đa thần văn nhất hệ Đại Tần phủ các ngươi chắc đã bị người một nhà các ngươi đùa chết hết rồi.
Điều này đúng là không trách được người khác!
Chu Thiên Đạo không hứng thú với mấy chuyện này, ông cười bảo: “Chuyện này không liên quan gì đến ta, mấy vị đừng nhắc lại nữa, ta muốn biết, hiện tại Cầu Tác Cảnh do nhà ai chấp chưởng, làm cái quỷ gì, đám Nguyên Khánh Đông sao lại bị phái đến Đại Hạ phủ?”
“Lão Chu, ngươi lười thật đấy, việc này ngươi cũng mặc kệ à?”
Có người lên tiếng: “Hiện tại là tám nhà cùng bàn bạc, bỏ phiếu quyết định, Chu gia, Nguyên gia, Trịnh gia... các gia tộc cùng chấp chưởng, không phải cảnh chủ là ai ngươi cũng không rõ chứ?”
“Đúng là ta không rõ lắm!”
Chu Thiên Đạo ngượng ngùng gãi đầu, “Lười lo chuyện bao đồng mà thôi, Cầu Tác Cảnh tự chơi của bọn họ, ta quản Đại Minh phủ của ta, ai bảo ca ta chết sớm, bằng không ca ta quản Đại Minh phủ, ta đi Cầu Tác Cảnh làm chức vị cảnh chủ cũng hay, nhưng hiện tại không phải lão Chu gia không có ai sao?”
“Các ngươi thanh nhàn thật, ngươi không được thì cho nhi tử ngươi làm đi, dù sao cũng giữ vị trí rồi, hiện tại mặc kệ thế mà coi được à?”
Mấy người trêu chọc vài câu, rồi lại nói: “Đại Hạ phủ bên kia mới là nguồn gốc của Đa thần văn nhất hệ, chúng ta cũng đều minh bạch, có mấy nhà không muốn Đa thần văn nhất hệ tro tàn lại cháy, bên kia áp chế là chắc chắn, việc này cũng không dễ nói.”
Chu Thiên Đạo khịt mũi coi thường, “Có cái gì khó nói! Uống rượu độc giải khát mà thôi! Không quan tâm như thế nào, trước cứ áp Đa thần văn hệ xuống, tránh chọc giận mấy đại cường tộc Thần Ma làm bọn chúng không màng tất cả đánh vào Nhân cảnh, không phải là tâm tư như vậy sao?”
Chu Thiên Đạo không cho là đúng, “Dựa vào việc áp chế chính người của phe mình để đạt được hoà bình ngắn ngủi với mấy tộc Thần Ma. Có ý nghĩa gì? Làm ầm ĩ đến bây giờ, các ngươi cũng thấy đấy, dân tâm dao động rồi!”
Tần Trấn nghe vậy liền nhíu mày, mở miệng nói: “Ta cũng có nghe thấy tâm tư của mấy vị kia, hy sinh một số người để tranh thủ một chút thời gian cho Nhân tộc. Nhưng chính sách này... Nói bằng lương tâm thì áp chế Đa thần văn nhất hệ xuống thì thôi đi, đừng gây ồn ào huyên náo cho mọi người đều biết! Kết quả thì hay rồi, không có năng lực áp xuống, đó là bởi vì chính bọn họ vô dụng, khiến mọi người đều biết, ta thấy sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề lớn!”
Đại Tần phủ rất ít quản mấy chuyện như vậy, cũng không quản được.
Chính sách của một số người, Đại Tần phủ không ủng hộ, nhưng cũng lười phản đối, các ngươi có bản lĩnh thì áp đối phương đi, như năm đó đa thần văn hệ nhẹ nhàng áp chế các ngươi, cũng không ai nói gì.
Mấu chốt là các ngươi không có năng lực này, làm cho sự tình càng ngày càng không xong!
Thậm chí còn ảnh hưởng tới cả Nhân cảnh!
Bây giờ đã không còn chỉ là chuyện của các ngươi nữa, tiếp tục như vậy Nhân cảnh sẽ loạn.
Tần Trấn lạnh lùng nói: “Đại Tần phủ không xen vào chuyện của Đơn Đa chi tranh, nhưng nếu tiếp tục như thế thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tiền tuyến! Hậu phương xảy ra tranh chấp sinh tử, tiền tuyến có thể an ổn được sao?”
Tần Trấn nhìn về phía mấy người, “Chư vị tự xem mà làm đi, trước mắt Đại Tần phủ không quản chuyện người khác, nhưng đừng khiến Đại Tần phủ chúng ta gặp phiền toái là được, Đại Tần quân mà quản, tất cả cường giả đều là quân nhân, không phục tòng quân lệnh, toàn bộ chém!”
“Mấy người các ngươi cũng có thể góp lời với Cầu Tác Cảnh, giúp truyền lại thái độ của ta một chút, đừng ép ta dọn sạch một nhóm người ở Đại Tần phủ!”
Mấy người không nói gì, kỳ thật Cầu Tác Cảnh không thâm nhập gì nhiều vào Đại Tần phủ bên kia.
Đang nói chuyện, có người từ ngoài cửa bước vào, người chưa tới mà tiếng cười oang oang đã vang lên: “Mấy vị, có phải ta đến muộn rồi hay không?”
Một lát sau, Hạ Hầu gia vào cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.