Chương trước
Chương sau
Đại Minh phủ ầm ĩ sôi trào.
Người kể chuyện lại có việc để làm.
Đã nhiều ngày, các thuyết thư tiên sinh của các đại tửu lâu chưa từng ngừng nghỉ nói về Tô Vũ.
Thiên Đô phủ, trong một gian tửu lâu rộng lớn.
Thuyết thư tiên sinh lớn tiếng kể: “Tô Vũ mới đến Thiên Đô phủ, quả nhiên không đến mấy ngày đã làm ra một việc kinh thiên! Mọi người đều biết cơ sở văn quyết đúng không, hậu duệ của vô địch mới có thể tu luyện, mà còn không phải là tất cả hậu duệ đều có.”
“Đại Hạ Vương mạnh không? Rất mạnh! Ngài có một quyển cơ sở văn quyết, khai 18 Thần khiếu! Nó trở thành chí bảo truyền thừa, truyền nam không truyền nữ, truyền đích không truyền thứ!”
“Đại Minh Vương mạnh không? Dĩ nhiên rất mạnh! Ngài cũng có một quyển cơ sở văn quyết, khai 24 Thần khiếu, là chí bảo của Chu gia, không truyền cho bất luận kẻ nào ngoài người Chu gia.”
“Mà hiện giờ Tô Vũ truyền bá công pháp này sẽ có nguy hiểm cực lớn!”
“Không chỉ đắc tội một đám vô địch, khiến đám hậu duệ vương giả không còn ưu thế, nếu xui xẻo thì còn bị chèn ép, không những thế, Vạn Tộc Giáo và Vạn tộc đã biết thiên phú của Tô Vũ, không chừng sắp tới sẽ không ngừng phái người ám sát Tô Vũ!”
“Có vài thứ không phải không truyền, mà là không thể, lúc này chỉ sợ Tô Vũ đã ở trong vùng nguy hiểm. Cũng không biết Đại Minh phủ có thể bảo vệ hắn hay không!”
“...”
Nghe người kể chuyện nói vậy, có kẻ nghi ngờ hỏi: “Vạn Tộc Giáo lớn mật như vậy à, dám vào thành giết người?”
“Khó nói lắm!”
Người kể chuyện cười to đáp: “Vào thành ám sát thì làm sao? Đâu chỉ có Vạn Tộc Giáo, sắp tới biết đâu lại có nhân tộc muốn giết Tô Vũ. Ta không nói thì mọi người cũng biết là ai, mà lá gan Tô Vũ cũng lớn thật, không truyền cho đám người đó, những người đó lá gan lớn thế nào, chẳng lẽ các ngươi còn không rõ?”
“Ngươi nói đến Đơn thần văn nhất hệ Đại Hạ phủ? Bọn họ lớn mật như thế thật à? Lần trước không phải đã bị Hạ gia giết rất nhiều để tế cờ rồi sao?”
Người kể chuyện bật cười, “Giết không ít, nhưng có vài vị Nhật Nguyệt mới tới lại tiếp tục gây sự, ta nghĩ sớm muộn gì Tô Vũ cũng truyền thôi, không truyền thì đám người nọ có thể buông tha cho hắn mới là lạ.”
“Đáng giận như vậy ư?”
“Đúng thế đấy!”
Người kể chuyện cảm khái: “Có đôi khi cái gọi là người một nhà thì lại càng đáng sợ! Ta còn nghe nói,《 Nguyên thần · Văn quyết 》vừa ra, thiên hạ chấn động,《 Vạn Văn Kinh 》có khả năng sẽ bị huỷ bỏ, nếu vậy thì Tô Vũ gặp phiền toái lớn rồi! Trước kia,《 Vạn Văn Kinh 》chính là con gà đẻ trứng vàng, hiện nay gà bị giết, một năm thất thu mấy chục đến mấy trăm vạn điểm công huân, Tô Vũ làm vậy đúng là cắt đứt tài lộ người ta,《 Nguyên thần · Văn quyết 》của hắn thu phí quá rẻ, đâu chỉ chặt đứt tài lộ của chủ nhân《 Vạn Văn Kinh 》, ngay cả tài lộ của các đại phủ và Cầu Tác Cảnh cũng mất rất nhiều.”
“Đáng tiếc, chắc Tô Vũ không sống được bao lâu!”
Nghe thế, có người quát lớn: “Nói bậy! Cầu Tác Cảnh chính là thánh địa, sao lại vì một chút công huân mà muốn giết nghiên cứu viên thiên tài? Ngươi không nghe người ta nói sao?《 Nguyên thần · Văn quyết 》vừa ra, Văn Minh sư có thể tiết kiệm thời gian 20 năm để tiến vào Lăng Vân, có công lớn đối với Nhân tộc, Cầu Tác Cảnh sao lại làm như thế được?”
Người kể chuyện lắc đầu, “Ngươi chỉ biết một mà không biết hai! Cầu Tác Cảnh cũng không phải thánh nhân! Vô địch vương giả đều ở chiến trường Chư Thiên, mà nay Cầu Tác Cảnh bị một vài thế gia đại tộc sinh ra ở Cầu Tác Cảnh điều khiển, trong đó có không ít người là địch nhân của Đa thần văn nhất hệ. Ta cảm thấy Tô Vũ sắp thăng rồi!”
“Đại Minh Vương vô cùng cường đại, ở Cầu Tác Cảnh cũng là nhân vật số một số hai, còn có thể sợ bọn họ chắc?”
“Sợ thì không sợ, nhưng phiền toái!”
Người kể chuyện bật cười, “Đại Minh Vương ở tiền tuyến đối phó với đám vô địch Thần Ma, sao có thể ngày ngày ở lại Cầu Tác Cảnh? Dù ở lại, chuyện bên dưới ra sao chưa chắc ngài đã biết, cũng chưa chắc đã quản, mà quản cũng chưa chắc hữu dụng!”
“...”
Người kể chuyện nói không ngừng, luôn miệng cảm khái Tô Vũ hẳn là không sống được bao lâu nữa.
Cùng lúc đó, không chỉ Thiên Đô phủ, các đại phủ khắp nơi đều có người đang tuyên truyền.
...
Tửu lầu, tầng 3.
Trong một phòng lớn, có vài người đang ăn uống.
Nghe âm thanh ầm ĩ phía dưới, một vị nam tử trung niên không giận tự uy, bình thản hỏi: “Lão Chu, ngươi cho người truyền à? Khiến nhân tâm hoảng sợ như vậy, không cần thiết đâu!”
Trong bữa tiệc, Chu Thiên Đạo cũng ở đây, nhưng không ngồi ghế chủ tọa.
Ông nghe đối phương nói lời này liền cười ha hả đáp: “Tần lão ca, sao ta có thể cho người truyền lời như vậy được? Ta có thể hại chính cha mình sao? Quả thật là gần đây Cầu Tác Cảnh không bình thường, ai biết đã xảy ra chuyện gì, trước kia mặc kệ không hỏi thì thôi, hiện tại còn gây chuyện, tên Nguyên Nguyên gì kia vừa tới đã lăn lộn một trận, làm gì vậy chứ?”
Dứt lời, Chu Thiên Đạo nhìn mấy người trong bữa tiệc, cười nói: “Mấy vị lão ca, các ngươi vội vã chạy tới đây, công pháp cũng nhìn rồi, hàng thật giá thật, còn có gì để nói nữa, mấy đại phủ các ngươi rốt cuộc muốn truyền không? Không truyền thì đừng chậm trễ thời gian của ta.”
Nam tử trung niên ngồi ở giữa phòng nhìn ông một cái, uống cạn một chén rượu, lớn giọng đáp: “Truyền! Đại Tần phủ mặc kệ mấy chuyện lung tung rối loạn kia! Văn Minh sư... đám Văn Minh sư các ngươi đánh rắm quá nhiều! Trừ việc truyền công pháp, ta còn muốn gặp Tô Vũ, ta nghe nói hắn có một bản phương pháp hợp khiếu tối cao, thậm chí có thể hợp khiếu《 Thiên Sơn quyết 》, ta muốn trao đổi với hắn về việc truyền bá ở Đại Tần phủ!”
Đại Tần phủ, thiên đường của Chiến Giả.
Ông muốn công pháp phiên bản tối cao!
Chu Thiên Đạo hào hứng đáp: “Có đây, lợi hại thật, Tô Vũ thông suốt mấy trăm khiếu, hợp khiếu cũng vô cùng nhẹ nhàng, nháy mắt đã là Vạn Thạch cửu trọng rồi! Đại Hạ phủ cũng có người tu luyện thử nghiệm, tiểu tử kia tu luyện《 Thiên Sơn quyết 》, đến bây giờ cũng đã tiến vào Vạn Thạch cửu trọng, chiến lực vô song! Còn có vài vị như tiểu tử Hạ gia cũng tu luyện, hiện tại cũng vào Vạn Thạch cửu trọng,《 Khai Thiên đao 》trực tiếp hợp khiếu, không có chút khó khăn nào.”
Chu Thiên Đạo cười ha hả: “Tần lão ca, Tô Vũ thì nguyện ý truyền, nhưng lúc trước đã đạt thành hiệp nghị với Hạ Tiểu Nhị, thứ này bảo tồn ở Hạ gia, Tô Vũ sẽ không truyền lung tung, miễn cho truyền khắp nơi khiến Hạ gia cảm thấy không ổn, không phải cha hắn còn đang ở trong Trấn Ma Quân sao?”
“...”
Tần Trấn nhìn ông, “Đừng nói chuyện này với ta, Hạ gia dù ngu xuẩn thì cũng sẽ không giết Tô Long để uy hiếp Tô Vũ, ngươi cũng vờ vịt ít thôi, nói giá đi!”
Không có gì mà tiền tài không thể giải quyết!
Chu Thiên Đạo cười tủm tỉm: “Không phải vấn đề tiền nong. Như vậy đi, không cần tiền, tiểu tử Tô Vũ kia thích làm nghiên cứu, Đại Tần phủ có rất nhiều thứ hắn cần, cung cấp mấy vạn giọt tinh huyết Thần Ma, từ Đằng Không đến Sơn Hải, vậy thì phương pháp hợp khiếu chỉ là việc nhỏ!”
Tần Trấn nhìn ông, lẳng lặng mà nhìn.
Không có uy áp, cũng không có uy hiếp, chỉ nhìn chằm chằm.
Sau một lúc lâu, Chu Thiên Đạo ho khan một tiếng: “Rồi rồi, mấy vạn giọt nhiều quá chứ gì, mấy ngàn giọt được chưa?”
Tần Trấn bình tĩnh đáp: “Để Tô Vũ bàn, ngươi công phu sư tử ngoạm, đồ lại không phải của ngươi!”
“Coi như ta lo chuyện bao đồng đi!”
Chu Thiên Đạo đắc ý vênh váo, “Trước kia các ngươi đến tìm Hạ gia, hiện tại tìm ta là được, Tô Vũ trao toàn quyền quản lý cho ta rồi, không chỉ vậy, gần đây Tô Vũ còn đang nghiên cứu phát minh Hợp Thần pháp!”
Chu Thiên Đạo cảm khái: “Lợi hại lắm! Tiểu tử này cái gì cũng dám nghĩ! Hợp Thần pháp này mà ra thì thế cục lại thay đổi! Đương nhiên giờ nói vậy thì hơi sớm! Nhưng có một môn công pháp khác cũng sắp ra rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.