Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Nguyên Khánh Đông nháy mắt trở nên sắc bén, nhìn về phía ngoài cửa.
Ở đó, Trần Vĩnh quay đầu lại, trên mặt lộ nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục truyền âm: “Tốt nhất là Phong Kỳ vẫn còn sống, sống lâu một chút, nếu không... Nguyên phủ trưởng nên nhìn chằm chằm vào ta đi, nhìn đến khi ta chết, nếu không, già trẻ Nguyên gia ngươi... Ha ha ha...”
Trần Vĩnh xoay người rời đi.
Nguyên Khánh Đông lạnh lùng truyền âm: “Trần Vĩnh, ngươi nhập ma rồi! Ngươi dám lấy người nhà ta uy hiếp ta ư?”
“Nhập ma? Không, là Nguyên phủ trưởng nhập ma, ta có nói gì đâu. Ta nói ta sẽ chiếu cố người nhà Nguyên phủ trưởng một chút, có gì sai à?”
Trần Vĩnh cũng không quay đầu lại, trong giọng truyền âm mang theo ý cười lạnh, “Ta không cần gì nữa cả, sư đệ ta ở chiến trường Chư Thiên, sư điệt ta bị buộc rời đi, ta chỉ còn đồ đệ. Không sao, Hạ Hầu gia từng nhận lời, cha mẹ nàng nhập Anh Liệt từ! Nếu lá gan ngươi đủ lớn thì cứ việc động thủ! Còn ta thì không cần Nguyên phủ trưởng lo lắng! Ngươi muốn làm đao thì chưa đủ sắc đâu, ngươi không thể làm lơ quy tắc, ngươi có thể thử đánh gục ta trong học phủ xem, hoặc là trong Đại Hạ phủ cũng vậy, nếu ngươi là vô địch, ta còn lo lắng ba phần. Đáng tiếc, ngươi không phải.”
“Trần Vĩnh! Ta thấy ngươi thật sự nhập ma rồi!”
Thái độ của Nguyên Khánh Đông cực kỳ lạnh lùng, “Những gì ta nói hôm nay đều hợp quy củ, dù là Phong Kỳ hay là Tô Vũ thì đều có hiềm nghi không thể tẩy sạch, các ngươi không nói rõ, ta hoài nghi có điều mờ ám, ngươi lại dám can đảm uy hiếp ta?”
“Nguyên phủ trưởng hiểu lầm, ta chưa nói gì cả!”
Trần Vĩnh vẫn cười, một lát sau, người đã hoàn toàn đi xa.
Chờ bọn họ đều đi rồi, Phương Các lão thấp giọng hỏi: “Nguyên phủ trưởng, hiện tại làm sao bây giờ?”
Nguyên Khánh Đông liếc mắt nhìn lão, lạnh nhạt nói: “Ngu ngốc! Chỉnh đốn Đơn thần văn nhất hệ, loại bỏ phế vật, lưu lại tinh anh, dành tài nguyên hữu hạn cung cấp cho những tinh anh đó! Trọng điểm bồi dưỡng mấy vị Lăng Vân cửu trọng cảnh, tranh thủ đột phá đến Sơn Hải! Tiếp quản Tàng Thư Các, tra tìm tung tích thần văn chiến kỹ bia, Trần Vĩnh dễ dàng nhường Tàng Thư Các như vậy, thần văn chiến kỹ bia... có khả năng đã bị Tô Vũ mang đi!”
Dứt lời, gã lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn chằm chằm Trần Vĩnh cho ta! Mà nay Đa thần văn nhất hệ Đại Hạ phủ chỉ còn một mình hắn, Hồng Đàm bế quan, học sinh của hắn không cần để ý tới, tài trí bình thường, trở thành Đằng Không hay Lăng Vân cũng không thay đổi được cái gì! Tô Vũ đi rồi là chuyện tốt, nếu không, hắn tiếp tục làm loạn ở Đại Hạ phủ, Đa thần văn nhất hệ sẽ tro tàn lại cháy!”
Tô Vũ rời đi chưa chắc đã là chuyện xấu.
Tên kia thiên phú quá mạnh, năng lực gây chuyện cũng quá giỏi, hắn không đi, sớm hay muộn cũng gây chuyện.
“Ta hiểu rồi!” Phương Các lão gật đầu.
Nguyên Khánh Đông lại nói: “Hiện giờ không cần vì một ít chuyện lông gà vỏ tỏi mà hỗn loạn nữa, vốn định chặt đứt cơ hội trở về của Tô Vũ, không nghĩ tới Vạn Thiên Thánh lên tiếng...”
Gã híp mắt, sau đó nói: “Mặc kệ, hắn muốn giấu vậy thì tiếp tục giấu đi! Đến cuối cùng vẫn giấu thì chỉ là con mèo hen! Cuối năm nay sẽ tranh cử danh ngạch đi Tinh Vũ phủ đệ, cái khác ta mặc kệ, lúc này 20 danh ngạch của Đại Hạ phủ, Đơn thần văn nhất hệ ít nhất phải lấy được 5 cái trở lên!”
Phương Các lão gật đầu, “Cái này hẳn là không khó, Lưu Hồng, Hồ Văn Thăng đều là thiên tài, hiện giờ đều vào Lăng Vân, mặt khác còn có vài vị Đằng Không cũng có hy vọng rất lớn, còn có một ít thiên tài của Cửu Thiên, Vấn Đạo học phủ, ít nhất là 5 danh ngạch!”
“Hy vọng như thế!”
Dứt lời, Nguyên Khánh Đông thâm sâu cười lạnh, “Mặt khác, sắp tới Thần văn học viện sẽ tuyển nhận một vị trợ giáo!”
“Trợ giáo?”
“Đan Hùng!”
Sắc mặt Phương Các lão khẽ biến, “Hắn... Hắn muốn gia nhập Đại Hạ Văn Minh học phủ ư?”
“Vì sao không thể?”
Nguyên Khánh Đông cười đáp: “Rất thú vị, không phải sao? Có lẽ, hắn sẽ mang đến cho chúng ta một ít kinh hỉ!”
Phương Các lão dại ra, “Vậy Hạ gia...”
“Hạ gia mới vừa rửa sạch một lần, chẳng lẽ muốn ra tay lần nữa?”
Nguyên Khánh Đông liếc mắt nhìn lão, “Chẳng lẽ ngươi còn hi vọng Hạ gia xem trọng ngươi? Tới giờ phút này rồi ngươi còn không nhìn thấu sao? Hạ gia vẫn luôn duy trì nhóm người Liễu Văn Ngạn, bình thường không quản các ngươi chỉ vì thiếu lý do, đừng cho Hạ gia bất cứ lý do gì để ra tay đối với các ngươi nữa, ngu xuẩn, hiểu chưa?”
Dù bị mắng, Phương Các lão cũng không phản bác, ông lặng lẽ gật đầu.
Ông cũng đã nhìn ra Hạ gia thật sự đứng về phía Đa thần văn nhất hệ, một khi có cơ hội và lý do, Hạ gia sẽ ra tay không chút lưu tình với bọn họ!
Vài vị Các lão bị diệt tam tộc, hiện tại lão vẫn còn nhớ thảm trạng này.
...
Đại Minh phủ.
Hôm sau, viện nghiên cứu của Tô Vũ nghênh đón một vị nghiên cứu viên cấp bậc đại lão trong lĩnh vực nghiên cứu Nguyên Thần: Văn Trung!
Văn Trung quá quen thuộc viện nghiên cứu này, còn quen thuộc hơn cả nhà mình.
Thời điểm Hồ Hiển Thánh làm đại trận dịch chuyển không gian, ông chính là trợ thủ đắc lực, giờ phút này, ông lại tiến vào viện nghiên cứu.
Nhưng viện nghiên cứu đã đổi chủ.
...
Trong viện nghiên cứu.
Văn Trung mới vừa được Tô Vũ dẫn vào, bỗng nhiên chuyển tầm mắt hướng đến Cục lông nhỏ đang vui đùa ầm ĩ với đám động vật, đầu tiên ông nghi hoặc, tiếp đó là tò mò, rồi trầm tư. Cuối cùng dần có chút kinh ngạc!
“Này, đây là...”
Văn Trung nhìn Cục lông nhỏ, kinh ngạc quay về phía Tô Vũ, “Đây là chủng tộc cổ xưa ư?”
Tô Vũ nhìn ông, Văn Trung nhanh chóng nói: “Chính là chủng tộc văn minh cổ truyền thừa lâu năm, chưa từng gián đoạn!”
Tô Vũ lắc đầu, “Ta không rõ lắm, nhưng có lẽ là chủng tộc mới xuất hiện trên trên chiến trường Chư Thiên, trước đó không lâu sư tổ ta mới bắt về.”
Văn Trung kinh ngạc cảm thán: “Là bảo bối, thân thể này xen lẫn vào hư ảo, thoạt nhìn cùng loại với thần văn, hẳn là cổ thú nhằm vào biển ý chí hoặc phương diện thần văn.”
Tô Vũ gật đầu, ánh mắt Văn Trung thật chuẩn, hẳn là ông chưa từng tiếp xúc với Cục lông nhỏ, nhưng liếc mắt một cái liền nhìn ra điểm dị thường, chuyện này không đơn giản.
Văn Trung cảm khái một tiếng, ông không nhiều lời, đi theo Tô Vũ lên tầng, vừa đi vừa nói: “Vậy giai đoạn hiện tại ngươi muốn nghiên cứu theo phương hướng nào?”
“360 nguyên khiếu.”
Tô Vũ suy nghĩ rồi trả lời: “Ta nghĩ, sau khi có đủ 360 nguyên khiếu, liệu ta có thể tự động hình thành tuần hoàn hay không, hay vẫn phải tự suy đoán, nếu cần suy đoán thì tổ hợp 360 nguyên khiếu này...”
Tô Vũ đau đầu: “Vậy thì quá khó khăn, khó như lên trời vậy!”
Công pháp do 36 nguyên khiếu tạo thành đã có vô số loại, đừng nói là 360 nguyên khiếu.
Văn Trung gật đầu, “Đây đúng là nan đề, đầu tiên phải tìm đủ 360 nguyên khiếu đã rất khó, đương nhiên, mấy năm nay ta nắm giữ không ít vị trí khiếu huyệt, ta vẫn luôn nghiên cứu, đợi lát nữa có thể so với những gì ngươi đã có. Mặt khác, nếu không thể chủ động hình thành một đại tuần hoàn thì độ khó sẽ tăng mạnh!”
Văn Trung lại bảo: “Khó thì rất khó, nhưng dựa theo phỏng đoán của chúng ta, hình thành một chu thiên, chu thiên 360 khiếu, tất nhiên sẽ có quy luật tồn tại, kỳ thật nếu đã nắm giữ khiếu huyệt, muốn suy luận ra công pháp thì độ khó cũng giảm đi! Tỷ như ngươi cho ta xem 144 khiếu Khai Thiên đao, không cần công pháp vẫn có thể suy luận ra lộ tuyến vận hành.”
Văn Trung mỉm cười, “Một môn công pháp cường đại, khiếu huyệt cần thiết đều có quy luật tồn tại, biết khiếu huyệt, lại đi suy luận công pháp, khó khăn sẽ thấp hơn rất nhiều, bởi vì trong đó ẩn chứa rất nhiều quy luật, ngươi thật ra không cần quá lo lắng điểm này, chỉ là cần tốn một ít thời gian.”
Tô Vũ vui vẻ gật đầu, “Nếu tìm được, vậy phải phiền Văn sư huynh rồi!”
Sau đó, hai người đi lên tầng 3.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.